Chia tay chưa hẳn là kết thúc tất cả, nó chỉ là thủ tục để đóng lại một sự khởi đầu trong
quá khứ và là điều kiện để mở ra một sự khởi đầu mới trong tương lai.
Chia tay chỉ là lời nói của lý trí, chứ con tim chưa bao giờ chấp nhận...
...
Đường về đêm nay sao rộng dài đến thế...
xa lắm...
thênh thang...
xa lắm...
thênh thang...
Cuối cùng nó cũng phải chấp nhận những gì vừa
xảy ra với mình, nặng nề, cay đắng, và cũng nhanh như một cơn lốc vụt
quét qua cuộc đời, lạnh lùng cuốn đi hết bao yêu thương cháy bỏng, những
yêu thương chưa kịp rõ hình hài...
Sẽ mất bao lâu để có thể về nhà? Nó tự hỏi...
Lê đôi chân mệt nhoài. Bước...
Nó chợt thấy xung quanh như trở nên xa lạ, vẫn con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, vẫn dãy nhà ấy, và cả bầu trời ấy... sao đêm nay không một chút thân quen? Nó cố gượng cười để che đi hết những yếu mềm đang làm rung lên đôi môi trần khô ráp, nhưng khi những gắng gượng cuối cùng đã không đủ sức giữ cho nó trở nên mạnh mẽ, con người thứ 2 trong nó đã bật khóc thật to, đủ to để những giọt nước mắt hiếm hoi lăn những vệt thật dài trên gương mặt nó, thấm ướt cả quãng đường mà nó đã vừa qua...
Bước thật chậm trên con đường nhưng cứ trực chờ như muốn ngã, để chợt giật mình với tiếng rú còi xe, vô hồn, nó bước đi mà không hề mảy may suy nghĩ... Nó sợ, rồi nó chọn cách ngồi thật lâu bên vệ đường nhìn bầu trời và hồi tưởng, nó biết còn quá sớm để nghĩ về tương lai phía trước, nhưng chưa là quá muộn để hồi ức về bao kỷ niệm mà nó đã trải qua, bởi nó biết chỉ có quá khứ mới làm nó hạnh phúc lúc này, bởi quá khứ có em, cũng bởi quá khứ cũng có nó, vui đùa...
Dòng thời gian ùa về cùng dòng nước mắt, nó gọi tên em trên suốt chặng đường về...
Sẽ mất bao lâu để có thể về nhà? Nó tự hỏi...
Lê đôi chân mệt nhoài. Bước...
Nó chợt thấy xung quanh như trở nên xa lạ, vẫn con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, vẫn dãy nhà ấy, và cả bầu trời ấy... sao đêm nay không một chút thân quen? Nó cố gượng cười để che đi hết những yếu mềm đang làm rung lên đôi môi trần khô ráp, nhưng khi những gắng gượng cuối cùng đã không đủ sức giữ cho nó trở nên mạnh mẽ, con người thứ 2 trong nó đã bật khóc thật to, đủ to để những giọt nước mắt hiếm hoi lăn những vệt thật dài trên gương mặt nó, thấm ướt cả quãng đường mà nó đã vừa qua...
Bước thật chậm trên con đường nhưng cứ trực chờ như muốn ngã, để chợt giật mình với tiếng rú còi xe, vô hồn, nó bước đi mà không hề mảy may suy nghĩ... Nó sợ, rồi nó chọn cách ngồi thật lâu bên vệ đường nhìn bầu trời và hồi tưởng, nó biết còn quá sớm để nghĩ về tương lai phía trước, nhưng chưa là quá muộn để hồi ức về bao kỷ niệm mà nó đã trải qua, bởi nó biết chỉ có quá khứ mới làm nó hạnh phúc lúc này, bởi quá khứ có em, cũng bởi quá khứ cũng có nó, vui đùa...
Dòng thời gian ùa về cùng dòng nước mắt, nó gọi tên em trên suốt chặng đường về...
Và đêm nay là đêm của nó.
Nó nghĩ vậy, đơn giản vì nó đã trải hết lòng mình với người nó thương yêu, thật nhiều... Nó biết, khi trao hết những tâm sự về người nghĩa là nó đã trao hết những tin yêu thầm kín, và nó chỉ mong những bí mật sẽ mãi mãi được chôn sâu, chỉ người biết, nó biết, trời biết, đất biết và không một ai nữa biết trên đời.
Đón nhận...
Khi những tâm sự cuối cùng mà em trao về nó, có bao giờ em nghĩ sao nó lại đón nhận nhẹ nhàng đến vậy? Có lẽ chỉ mình nó biết, mình nó hiểu, và hơn hết là vì nó đã không hy vọng câu trả lời của em sẽ khác, bởi nó biết dường như nó đã hiểu đến giới hạn ở trong em, có thể là em đang tự lừa dối bản thân, hoặc có chăng là em đang cố tình lừa dối nó. Nhưng nó không quá thất vọng bởi sự thật là nó đã quá sẵn sàng...
Khi đã hiểu được rằng thì ra hạnh phúc chưa bao giờ mỉm cười với nó, nó thấy mình như đôi bàn tay bé nhỏ đang cố gắng vươn ra nắm lấy từng hạt nước trong cơn mưa đầu hạ. Một cách vô vọng, nó tự hiểu rằng chưa từng có ai nắm giữ được những hạt mưa, và nó thì không là ngoại lệ, bất lực giữa cuộc đời, luôn thế!
...
Nó nghĩ vậy, đơn giản vì nó đã trải hết lòng mình với người nó thương yêu, thật nhiều... Nó biết, khi trao hết những tâm sự về người nghĩa là nó đã trao hết những tin yêu thầm kín, và nó chỉ mong những bí mật sẽ mãi mãi được chôn sâu, chỉ người biết, nó biết, trời biết, đất biết và không một ai nữa biết trên đời.
Đón nhận...
Khi những tâm sự cuối cùng mà em trao về nó, có bao giờ em nghĩ sao nó lại đón nhận nhẹ nhàng đến vậy? Có lẽ chỉ mình nó biết, mình nó hiểu, và hơn hết là vì nó đã không hy vọng câu trả lời của em sẽ khác, bởi nó biết dường như nó đã hiểu đến giới hạn ở trong em, có thể là em đang tự lừa dối bản thân, hoặc có chăng là em đang cố tình lừa dối nó. Nhưng nó không quá thất vọng bởi sự thật là nó đã quá sẵn sàng...
Khi đã hiểu được rằng thì ra hạnh phúc chưa bao giờ mỉm cười với nó, nó thấy mình như đôi bàn tay bé nhỏ đang cố gắng vươn ra nắm lấy từng hạt nước trong cơn mưa đầu hạ. Một cách vô vọng, nó tự hiểu rằng chưa từng có ai nắm giữ được những hạt mưa, và nó thì không là ngoại lệ, bất lực giữa cuộc đời, luôn thế!
...
Nó đã từng khao khát lắm một cái ôm thật khẽ, một cái ghì nhẹ nhàng chợt đến từ phía sau...
Nó luôn muốn được cảm nhận sự yên bình của vòng tay ai đó, và từ sâu thẳm nhất trong suy nghĩ của nó, nó muốn được giữ lấy đôi cánh tay ấy mãi mãi ở bên mình, mãi mãi ôm lấy nó thật dịu dàng và êm ấm, mãi mãi... mãi mãi... Thế nhưng khi nó đã quay mặt đi và bước, xung quanh nó vẫn chỉ là một màn đêm lạnh lẽo tối tăm, vẫn chỉ là âm thanh của dòng người xe qua lại, vẫn chỉ là mình nó với những bước chân vô định nặng nề... Tất cả đều không quá khó để nó nhận ra rằng đã đến lúc đặt dấu chấm cho những mong ước xa vời nên dừng lại, và để nó thôi ảo tưởng về một ai đó sẽ chạy theo sau nó và ôm nó thật lâu...
Nó luôn muốn được cảm nhận sự yên bình của vòng tay ai đó, và từ sâu thẳm nhất trong suy nghĩ của nó, nó muốn được giữ lấy đôi cánh tay ấy mãi mãi ở bên mình, mãi mãi ôm lấy nó thật dịu dàng và êm ấm, mãi mãi... mãi mãi... Thế nhưng khi nó đã quay mặt đi và bước, xung quanh nó vẫn chỉ là một màn đêm lạnh lẽo tối tăm, vẫn chỉ là âm thanh của dòng người xe qua lại, vẫn chỉ là mình nó với những bước chân vô định nặng nề... Tất cả đều không quá khó để nó nhận ra rằng đã đến lúc đặt dấu chấm cho những mong ước xa vời nên dừng lại, và để nó thôi ảo tưởng về một ai đó sẽ chạy theo sau nó và ôm nó thật lâu...
Một lần và mãi mãi chắc cũng sẽ chỉ một lần
này thôi nó được nắm lấy bàn tay ấm áp ấy, đôi bàn tay nhỏ bé mà nó đã
từng muốn được chở che, đôi bàn tay mà có thể sau này đối với nó mãi chỉ
là ao ước. Vậy nhưng sao nó hững hờ đến vậy? Cái siết tay của nó như
sẵn sàng để tuột mất người nó thương yêu, cái nắm tay yếu mềm như không
một chút gì níu kéo, chỉ bởi vì nó không muốn em đau!... Thế nhưng nó đã
đánh đổi tất cả những quan tâm đó để được gì? Để rồi bỗng giật mình khi
những ngón tay nhỏ xinh ấy nhẹ nhàng rút ra khỏi bàn tay vô tình của nó
mà không hề báo trước, nó biết đã đến lúc người ấy muốn ra đi, và nó
hiểu từ đây nó đã mất đi một nửa mình tìm kiếm...
Có thể vì quá vô tâm nên nó đã vô tình,
... có thể!
... có thể!
Thôi thì chôn sâu nhé những yêu thương non
nớt, dù biết rằng con tim nó vẫn còn yêu người tha thiết, yêu nhiều lắm,
yêu thật lòng, nhưng mà nó không có quyền lựa chọn, chưa bao giờ có
quyền lựa chọn và mãi mãi sẽ chẳng bao giờ...
Đêm nay nó sẽ yếu mềm nhưng chỉ đủ để một mình nó biết, rồi sớm mai khi mặt trời lên hy vọng nó sẽ thấy khá hơn, và khi viết những dòng này nó cũng hiểu, bình minh thứ hai của cuộc đời nó chưa thực sự rời bỏ nó như bình minh đầu tiên, tất cả mới chỉ là khởi đầu, nó cần thời gian và nó sẽ chờ bình minh kia quay lại, chờ đến khi nó nếm đủ đau thương...
Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự.
Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.
Anh sẽ mãi không biết được em yêu anh biết chừng nào.
Em cũng không biết.
Cả hai chúng ta đã phản bội lẫn nhau, làm tổn thương đến nhau nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.
Và giờ thì nó biết... khi thương yêu ai đó,
ai mà chẳng hy vọng được yêu thương, ai mà chẳng mong được quan tâm, lo
lắng, ai mà chẳng muốn làm cho người ấy vui vẻ, hạnh phúc... Nhưng bất
chợt nó cảm nhận được rằng nó đã làm người ấy mệt mỏi... thì đã đến lúc
nó phải buông tay...
buông tay để cho người ấy nở nụ cười trở lại, một nụ cười không còn cảm
giác mệt mỏi, suy nghĩ nữa... Buông tay không có nghĩa nó quên người
ấy, buông tay không có nghĩa người đó không quan trọng gì với nó cả...
Trái lại, buông tay nó mới biết người đó chiếm một vị trí to lớn thế nào
trong lòng nó...
Em à, anh đang viết những dòng cuối vì em, cũng vì yêu em nên từ nay anh sẽ buông tay, nhẹ nhàng như em đã buông tay anh vậy...
Hà Nội, đêm không trăng, 22/07/2012
Người vẫn còn lang thang trong đêm, chờ em...
Chúc em ngủ ngon,
Anh.
Người vẫn còn lang thang trong đêm, chờ em...
Chúc em ngủ ngon,
Anh.