Đã 2h sáng! Trằn trọc, nịnh nọt, dỗ dành mãi bản thân mình cũng không sao ngủ được. Vậy là đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua, anh đang sống những giờ phút của ngày đầu tiên "mất em". Tự nhiên, thấy khóe mắt cay cay khi đọc lại những dòng tin nhắn của ngày hôm qua, em ạ!
Thứ 6, ngày 13 - cả ngày không có chút gì không may xảy ra đối với anh, trừ việc đi muộn, cũng là cái ngày mà anh nhận được nhiều lời khen ngợi từ anh Thái - Trưởng phòng Lập trình (cái CV đầy đủ, chi tiết nhất mà anh ấy từng đọc), từ Giám đốc (về sự nhiệt tình trong công việc: quên ăn, ngồi mò mẫm, nghiên cứu một chỗ mãi không biết mệt mỏi; về kinh nghiệm sống; về cách ứng xử giao tiếp: "nói chuyện với thằng em, anh thấy thú vị đấy!"), từ anh Trung - Phòng Kinh doanh ( về phân tích chiến lược công ty, về kiến thức thương mại điện tử)m từ anh Huân - Phòng kinh doanh, anh Giang - phòng Lập trình( về "ngồi tu" mãi một chỗ không đi lại). Nhưng rồi sao chứ, để đến cái lúc 11h10 "Anh phải quên em". Có lẽ, anh đang mơ ư! Hay chỉ là câu nói đùa nhỉ? Nhưng không thể mơ hay đùa được nữa rồi. Vì đó là sự thật hiển nhiên trong đoạn kết của cuốn sách mà anh và em đang viết còn dang dở.
Em!......
Đã bao giờ em tự hỏi: Trong mỗi tin nhắn anh gửi có gì ẩn chứa mà anh không nói thành lời chưa? Đã bao giờ em tự hỏi: Liệu mình có nên xóa hay để tin nhắn này không? Đã bao giờ em tự hỏi: Trên con đường em đi, có ai đó đằng sau luôn dõi theo em chưa? Vì anh biết: Em luôn vô tình ngoái đầu laị phía
sau, để rồi gặp một ai đó, một cái nhìn mà em luôn mải miết đi tìm
những ngày sau đó, những cái chỉ đến duy nhất một lần… Đã bao giờ em tự hỏi: Ở một nơi nào đó, trong góc khuất của Hà Nội hay ở một nơi xa nào đó, có ai đó luôn không ngừng nghĩ về em chưa?
Quên em! Nghĩa là anh phải buông tay em! Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi
chỗ dựa tinh thần, như thế, có lúc anh sẽ ngã, nếu nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của
những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân.
Nếu anh chết em sẽ khóc chứ?
Quên em! Anh sẽ tập bỏ dần thói quen nhìn vào điện thoại và chờ tin nhắn của em mỗi ngày và tập đọc chữ "Quên". Mỗi tin nhắn, cử chỉ, lời nói của em, anh
vẫn nhớ.
Nhiều lúc anh tự hỏi sao anh cứ nhớ và yêu em như vậy trong khi em chẳng thèm nhớ và quan tâm tới mình. Sao lại là em mà không phải là một ai khác trong biển người này ......
Đôi lúc, em chọn cách im lặng thay cho câu trả lời....Nhìn vào khoảng không vô định trước mắt anh suy nghĩ và lựa một lối đi riêng cho mình.
Anh sẽ mở rộng lòng mình ra và đón nhận một tình cảm mới như một luồng sinh khí mới sẽ tiếp cho anh sức mạnh để quên em.
Anh vẫn sẽ quan tâm em để em biết rằng anh tôn trọng và yêu thương em thật lòng.
Với anh hiện tại và tương lai mới là quan trọng còn quá khứ chỉ là kỉ niệm để ta nhìn lại và bước tiếp như những trang nhật ký của hành trình đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Bởi từ ngày mai anh sẽ học cách quên em .!!!!!!
Nhiều lúc anh tự hỏi sao anh cứ nhớ và yêu em như vậy trong khi em chẳng thèm nhớ và quan tâm tới mình. Sao lại là em mà không phải là một ai khác trong biển người này ......
Đôi lúc, em chọn cách im lặng thay cho câu trả lời....Nhìn vào khoảng không vô định trước mắt anh suy nghĩ và lựa một lối đi riêng cho mình.
Anh sẽ mở rộng lòng mình ra và đón nhận một tình cảm mới như một luồng sinh khí mới sẽ tiếp cho anh sức mạnh để quên em.
Anh vẫn sẽ quan tâm em để em biết rằng anh tôn trọng và yêu thương em thật lòng.
Với anh hiện tại và tương lai mới là quan trọng còn quá khứ chỉ là kỉ niệm để ta nhìn lại và bước tiếp như những trang nhật ký của hành trình đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Bởi từ ngày mai anh sẽ học cách quên em .!!!!!!
Từ bây giờ anh sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn
trở. Anh sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học
cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những
khoảng cách ngắn ngủi rung đông làm động lực, anh sẽ không cô độc
trong những ký ức ấy đâu. Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi bàn
tay anh chứ? Sẽ có một ngày em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ
có một ngày em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?
Anh chuẩn bị bước đi đây,
anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường và công viên, góc phố tràn ngập kỉ
niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt em. Khi anh
quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình
ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình. Tình cảm ngày nào anh dành
cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim
mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm
em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã
để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể
hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng
về phía trước. Anh vẫn muốn nhìn mãi theo em cho đến khi nào anh ngừng thở. Và phía
trước của anh là chiều ngược lại với em ! Cất bước đi, là anh không còn
nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ ?
Anh bước đi gió mát
thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời
tâm hồn anh lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút gì đó
có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía
trước. Một lần cho mãi mãi ! Bước đi! Có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản
khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó? Bước đi! dù trong lòng tự hỏi: Liệu em có là một phần trong tim em? Và em có thực sự hạnh phúc khi anh quay lưng ra đi? Bước đi! không
phải để anh rũ bỏ tất cả mà anh biết anh đang vun đắp tình yêu cho kẻ
khác. Bước đi! không phải là anh trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối
thoát, một lối đi riêng. Bước đi! không phải anh yếu đuối nhưng để trong
lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn. Bước đi! không cần em
phải giữ lại dù anh biết rằng anh đang rất cần em và cho ai khác nữa.
Bước đi! không cần phải khóc nhưng anh biết trái tim mình đang rỉ máu,
giá buốt lên từng cơn. Bước đi! không phải đến một nơi nào hạnh phúc hơn
mà bước đi! để thấy rằng tình yêu anh luôn chân thành và bỏng cháy. Bước
đi! không phải anh không yêu em bằng tình yêu chân thật mà để em hiểu
rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia. Bước đi! nhưng không có nghĩa
là giẫm đạp lên tất cả những gì anh và em đã có, dù em không muốn giữ.
Bước đi! Anh phải trả em về với niềm vui của em , trả em về với vùng quá
khứ của em, trả lại bầu trời của em. Dù anh không muốn. Bước đi! để nhìn lại mình sau những
tháng ngày đã qua, anh đã tổn thương như thế nào? Bước đi! dù lòng mình
trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống của anh đối với
em. Bước đi! anh sẽ bước thật nhanh để em có thời gian lựa chọn, nghĩ
suy và biết rằng anh không còn yếu mềm nữa. Bước đi! để khi gặp lại em,
ta sẽ chẳng còn là gì của nhau dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia
đã quá bi thương. Bước đi! để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần
cho một ai đó. Bước đi! để tình yêu anh còn mãi , không nhạt nhòa dù
chẳng thể đến với nhau. Bước đi! bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn
tay em nâng đỡ nhưng anh vẫn không thể làm thế. Bước đi! anh sẽ không
nói với em anh yêu em như thế nào dù trong lòng anh muốn nói. Bước đi! Ừ
thì anh sẽ bước để em không nghĩ đến anh (dù anh đang ích kỷ với em và
cả bản thân mình). Bước đi! Bước một lần và cho mãi mãi. Giá như Trái Đất là hình vuông, để anh có thể tìm cho mình một góc khuất học cách quên em!