Đi qua những tháng năm dài
Cái tất bật cũng trở thành quen thuộc
Hình như anh chẳng có gì khác trước
Quên đã quên và nhớ đã thuộc lòng
Những câu thơ như thể đã xa dần
Anh tặng em chiều đông nào không biết
Như cái rét hôm nay về bất chợt
Áo len dày sao nỗi nhớ chông chênh.
Có điều gì đang réo gọi tên em
Trái tim nhỏ run trong chiều thổn thức
Người tan sở đi về xuôi ngược
Anh về đâu khi kí ức trở mình.
Vội vã giận hờn và tưởng đã quên em
Như quên những điều gì xa xưa lắm
Nhưng không phải, giữa tim mình sâu thẳm
Đã có em như thể tự bao giờ.
Anh giận mình đã chẳng chịu ngây thơ
Mà đón lấy những điều em hay nói
Chỉ đơn giản lắng nghe và tin vậy
Thì chiều nay đâu thấy cô đơn.
Em bây giờ có lẽ lớn khôn hơn
Không hay buồn và giận người khác nữa
Chỉ nuối tiếc cho chính mình một thuở
Khi chiều nay anh chợt nhớ về em.
Cái tất bật cũng trở thành quen thuộc
Hình như anh chẳng có gì khác trước
Quên đã quên và nhớ đã thuộc lòng
Những câu thơ như thể đã xa dần
Anh tặng em chiều đông nào không biết
Như cái rét hôm nay về bất chợt
Áo len dày sao nỗi nhớ chông chênh.
Có điều gì đang réo gọi tên em
Trái tim nhỏ run trong chiều thổn thức
Người tan sở đi về xuôi ngược
Anh về đâu khi kí ức trở mình.
Vội vã giận hờn và tưởng đã quên em
Như quên những điều gì xa xưa lắm
Nhưng không phải, giữa tim mình sâu thẳm
Đã có em như thể tự bao giờ.
Anh giận mình đã chẳng chịu ngây thơ
Mà đón lấy những điều em hay nói
Chỉ đơn giản lắng nghe và tin vậy
Thì chiều nay đâu thấy cô đơn.
Em bây giờ có lẽ lớn khôn hơn
Không hay buồn và giận người khác nữa
Chỉ nuối tiếc cho chính mình một thuở
Khi chiều nay anh chợt nhớ về em.
(Hà Nội, chiều đông tháng 11/2011)