Cô đơn lắm, buông tay ra hết, nhé!


Tôi lại ngồi giữa những tiếng gõ lóc cóc, lách cách, lạch cạch và những tiếng vọng của bàn phím. Ngồi bên phải tôi, một người gõ. Ngồi bên trái tôi, một người chăm chú vào màn hình destop. Ngồi bên trái tôi, một đồng nghiệp đang miên man với những dòng code. Tôi nhìn qua khung cửa sổ, hàng cây xanh xanh, mái ngói đo đỏ của những ngôi nhà/biệt thự bên dưới. Hình như có mưa, đưa bàn tay ra hứng, bỗng chốc rớt rơi nỗi sợ hãi, rụt tay về. Ừ, có giọt mưa nào đâu. Chỉ là ảo giác.
Và tôi cô đơn.
Tôi mặc định nỗi cô đơn của mình giữa những ồn ào của công việc, của những con người đang chạy đua với thời gian. Tôi để nỗi cô đơn của mình chảy dài, chảy mãi, bất kể ngày đêm, len lén đi vào tôi, vỡ òa trong cảm thức của tôi. Hốt nhiên, nhận ra, mình cô đơn đến chừng ấy.
Tôi đã gặp những thất bại của riêng mình, thất bại mà từ đó không dám gượng đứng lên, không dám chứng tỏ, không dám làm bất cứ điều gì mà người ta khuyên tuổi trẻ nên làm. Tôi ngoài 20, lửng lơ ở giữa tuổi 20 và 30, cái tuổi mà người ta lao vào sống, lao vào tìm kiếm, còn tôi bó gối mình, lặng câm.
Ừ, là tôi đó.
Chân dung tôi tự vẽ mình, thằng con trai với những khờ dại không nên có, thằng con trai chỉ biết ngồi ôm những nỗi buồn cũ ri cũ rích, rỉ rả trong từng giọt mưa, trầm trầm trong từng nốt nhạc. Con đường tôi vẽ phía trước, tối om, không đèn đường, không cả những vàng vọt hắt nắng. Ngày may tôi vẽ, sạm màu của những cũ kỹ của ngày hôm nay. Và dĩ nhiên, tôi chẳng yêu ai, vì tim đã chết mất rồi
Tôi học được nhiều thứ từ những con người xa lạ. Ấy thế mà, tôi vẫn không thoát nổi chính mình, cái vỏ ốc đè nặng lên lồng ngực, nén nặng. Đôi lúc, thấy mình không thở được, muốn chấp chới tay cũng không còn đủ sức. À, thì ra kẻ cô đơn tìm đến, không cho tôi thoát khỏi. Bàn tay cô đơn, con mồi giãy giụa, và tôi chìm, chìm dần...
Cô đơn đang nuốt chết chính mình...