Có phải yêu em, tôi đã mang tội tình

Tôi giam mình trong nghìn ánh mắt sắc lẻm, gió này cột chặt tôi trong vị nhung nhớ mùa đấy những gai nhọn đầy riêng tư. Đã bao giờ em để ý tình cảm tôi chưa? Hay chỉ tại tôi đam mê em cho nên tôi vướng phải những tội tình…
Hôm qua đấy tôi đã thầm mong và mơ mộng nhiều lắm. Hôm qua từng ước muốn ngọt ngào, từng say lòng vì mùi hương thơ ngây em chưa có kẻ nào chạm tới.
Hôm qua đấy, tôi theo em trong ánh mắt đơn phương đi về cuối nắng. Em có bảo rằng đừng nhìn, và hãy để tất cả xô đi. Cơn mưa nghẹn lời chen lấn vị hoàng hôn tôi đành lẩn trốn…
Cố níu lại nhặt gì đó gửi vào tâm trạng em. Cố ngỡ rằng giỏ xe còn đầy mùa hoa phượng thắm, cố nghĩ rằng bên em còn đó tiếng ve râm ran, tinh khôi và rất lạ.
Tôi không biết thơ thẩn như những chàng thi sĩ đa tình, không biết đàn ca hay cuộn mình vào những điệu nhạc phố vui. Tôi chỉ biết là một chiếc bóng nép mình bên thời gian và những ô cửa buồn bực. Chỉ biết là kẻ trộm tình và cho rằng những kí ức ấy thuộc về của riêng tôi.
Dẫu thời gian có là một hành trình đầy đổi khác, dẫu em, dẫu tôi đã bước qua những vị ngọt hao gầy của tuổi xuân thì kia. Vị ngon nơi cuộc đời này tôi chưa nếm đủ, nhưng vị đắng, vị hơn thua tôi như đang nếm rất đủ rồi. Tháng năm càng dài thì vị nhung nhớ tôi còn dài hơn.
Mỗi khi tên em được nhắc trong đôi môi cười ngày ấy, vành nón nghiêng nghiêng tôi như không đứng vững cả tâm hồn. Cảm xúc chỉ là một thứ trong sâu thẳm thôi, thế nhưng tôi chưa từng làm chủ và cố gắng làm chủ chỉ vì em. Tôi thích để mặc, thích buông lơi cho tất cả bịn rịn, cho phảng phất, cho cồn cào…
Con người ta xa nhau vì nhiều lý do. Có thể là tình cảm chưa đủ mặn nồng để ràng rịt, để riết lấy nhau trong cuộc đời này thật chặt. Có thể là chỉ một nơi có tình yêu, và một nơi thì lại đem thiêu rụi tình yêu, bằng ánh mắt hướng về phương trời khác. Có thể như một lời hẹn về chiếc lá diêu bông, một tiếng vạc bay trong chiều vắng kêu gào vô vọng.
Phận bèo dạt mây trôi, phận kẻ cô đơn đá rêu phong trần. Có lẽ tình yêu như giấc mộng xa xỉ, hạnh phúc như một bến cảng không con người…
Tôi từng ngồi nhắm mắt nhặt hoàng hôn, từng cố đưa đôi tay này hấp thụ tất cả những hơi ấm gửi về nơi em. Từng nhớ em trong diên dại, trong cuồng loạn của những ngày rụng rã. Nào đâu, em chưa từng bao giờ cảm nhận nó. Những tâm tư tôi mang là lời em từ chối. Những hạnh phúc tôi gọi mời, là yêu thương em đội nón ra đi. Có ai cắt lòng hơn nỗi đau giã biệt, có ai nhói mình trong thổn thức như tôi chưa?
Em nói đi…
Nói với tôi một lời, dù ngày mai ta có xa nhau nghìn gót và cách trở muôn dặm trường. Có cạn hết chân lý và tôi chấp nhận rằng chưa một lần chạm vào tình yêu của em.
Em nói đi…
Nói với tôi câu giã từ, nói câu chia ly và cười một nụ hồng cuối. Tôi xin thu gom cất kĩ ngay cả chốn tôi tâm hồn gầy. Rồi mai khi hoàng hôn vẫn tôi còn ngồi đó, khi chân trời vẫn là sóng, vẫn là biển ru nghẹn ngào. Khi chiều tiếng vạc vẫn kêu, khi trăng nhòa đôi mắt tôi múc trong ly men nồng một vị mặn từ từ rơi rơi.
Em nói đi…
Để tôi nguôi ngoai không rã rời, không bịn rịn đành lòng cho mặc cơn đau đi.
Em nói đi…
Nói, để tôi cười vì hạnh phúc em còn kia. Nói, để tôi vui tạm thời khi em và con sóng phủ bạc kiếp nhớ những ngày sau, biển rộng. Nói, để tôi nghĩ về em như một loài hoa mang gai độc gây ảo giác tình yêu tôi ngọt ngào. Nói, để xa em tôi còn tâm trạng nuốt chửng những lời yêu.
Em nói đi…
Rồi tôi sẽ buông tay, tôi sẽ nhìn vào tôi mắt nung nấu đời cố nhân không bao giờ trở lại. Con đò sang bến kia, bóng em làm lữ khách khi chiều rơi xuống những nỗi cô đơn đêm dài.
Tôi yêu em thì sao?
Tôi nhớ em thì sao?
Có phải tại vì từ khi tôi yêu em, tôi đã mang tội tình…?