Có khi nào nụ cười và nước mắt cùng gặp nhau trên một con đường?
Khóc là do ta vấp ngã. Cười là khi ta biết tự mình biết đứng lên.
Khóc là khi người thân ta không còn nữa. Cười là biết người thân vẫn tồn tại khi ta nhớ đến họ.
Khóc khi ta buồn trước khó khăn trong đời. Cười là khi ta thành công vượt qua khó khăn đó.
Khóc là khi ta muốn giải tỏa nỗi buồn hay uất ức . Cười khi nhận ra khóc chẳng lợi ích gì.
Ta có thể khóc trong niềm vui và cười trong nước mắt nhưng không được phép cười trên sự đau thương mất mát của người khác.
Không
ai khóc mãi và cũng chẳng ai cười hoài. Điều chủ yếu là bạn chỉ khóc
khi có lý do chính đáng và biết đứng lên đương đầu với thử thách, có thế
nước mắt đổ ra mới không vô nghĩa.
Khi đã tự mình biết đứng dậy và nở một nụ cười trên môi thì lúc ấy, nụ cười là đẹp nhất và có ý nghĩa nhất.
Đừng vội mừng khi thành công vì đó chính là lúc ta cần phải cố gắng hơn nữa chứ không phải lúc tự đắc, kiêu căng.
Và nếu đến một ngày ta không còn khóc được nữa thì đó cũng là lúc ta chẳng thể nào có được một nụ cười thật sự.
Còn
nếu ta chẳng thể nào cười vui hạnh phúc vì đã gặp quá nhiều bất hạnh
thì hãy cứ cố gắng cười trong nước mắt để biến nó thành niềm vui.
Đứng
trước nỗi đau, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé, muốn khóc và cảm thấy
tuyệt vọng. Nhưng cuộc sống không khi nào thiếu nụ cười…
Vì sau
đêm tối, mặt trời lại sáng, chúng ta hãy luôn mỉm cười, bắt đầu tìm cho
mình một lối đi trong những lúc đau khổ. Không bao giờ là quá muộn để
học được cách bước đi trên nỗi đau!
Giờ anh nên cười hay nên khóc
đây? Anh cũng sẽ không biết mình như thế nào cả, khi mà trong anh luôn
thường trực những nỗi niềm!!!