Gió quay về nhưng hương lại bay đi, gió hững hờ đập anh nghiêng về ô
cửa tìm tiếng mưa rơi, mà tim anh thì lại đang rên từng cơn đau nhói.
Anh và những giấc mơ như hoang dại, nửa trăng treo đầu phố anh cũng
chẳng thấy màu nhòa nhạt nào rơi rơi…
Có lẽ đêm nay anh lại
nghĩ mông lung và trôi mình đi xa thẳm. Lại nhớ nhung, nhưng anh không
hề phủ nhận, chẳng chối từ, anh cứ để mặc mình trong những bản ngã riêng
anh.
Có lẽ anh đã sai khi làm cho một nơi em mất ngủ, đã sai khi chính anh cũng thấy đang cồn cào, lạnh lắm.
Nhiều khi nhìn vào em anh chẳng còn dám hiểu nữa, vì anh sợ sau những ngọt ngào nhất anh có thể. Em sẽ quay lưng đi…
Nếu yêu anh một phút, hãy cho anh xin em một nửa nụ cười. Nếu yêu anh hai phút, hãy cho anh xin trọn vẹn nó dù chỉ một giây sau khi tắt lịm. Ba phút, hay hàng giờ anh chỉ thèm một đôi tay riết chặt, thèm một ánh mắt rịt anh trong suy nghĩ của người tình.
Nếu yêu anh hơn một giờ và nhiều hơn thế nữa, yêu cả cuộc đời nguyện làm lá cỏ nương náu tựa vào nhau. Xin đừng cho anh khờ dại, đừng cho anh mang con tim này điên lên và đặt nhầm vào một chỗ. Anh sợ sau những giấc mơ ảo tưởng, khi gai nhọn đã chọc tới tận sống lưng. Tiến thoái lưỡng nan anh mới thấy mình lún sâu vào bể khổ. Trả nợ bao giờ mới hết cho những ngày tháng trầm luân, đi nơi đâu để thấy chẳng vội vàng.
Nhiều lúc nghĩ cảm giác em chẳng bao giờ thuộc về mình. Nghĩ em chỉ coi anh như là một vị khách ghé quán vắng để tìm duyên. Anh không dịu dàng như thi sĩ, không đủ mật ngọt để rót vào vành tai mỏng ấy từng câu văn suối chảy. Anh không khôn khéo, không biết cách chiều lòng em mọi lúc. Nhưng anh chỉ biết mình đang là kẻ sống và bước qua tất cả cũng vì yêu em.
Mặc ai nói anh điên, anh ngu muội, anh mộng mị đi vào vực sâu của những cám dỗ. Bởi có ai sống cả đời mà triết lý thánh thiện hết được đâu, có ai luôn luôn ngờ vực, sống trong nghi kị mãi bao giờ. Thôi thì đã làm linh hồn bán cho kẻ tình si, anh nguyện làm những gì anh suy nghĩ. Dù lắm lúc anh chỉ muốn buông xuôi vào ngày để phản trắc lại anh. Gian nan mãi có lẽ chân lý một ngày nào cũng sẽ tìm tới hỏi thăm kẻ dại khờ này và thanh toán.
Có lẽ anh đã sai khi làm cho một nơi em mất ngủ, đã sai khi chính anh cũng thấy đang cồn cào, lạnh lắm.
Nhiều khi nhìn vào em anh chẳng còn dám hiểu nữa, vì anh sợ sau những ngọt ngào nhất anh có thể. Em sẽ quay lưng đi…
Nếu yêu anh một phút, hãy cho anh xin em một nửa nụ cười. Nếu yêu anh hai phút, hãy cho anh xin trọn vẹn nó dù chỉ một giây sau khi tắt lịm. Ba phút, hay hàng giờ anh chỉ thèm một đôi tay riết chặt, thèm một ánh mắt rịt anh trong suy nghĩ của người tình.
Nếu yêu anh hơn một giờ và nhiều hơn thế nữa, yêu cả cuộc đời nguyện làm lá cỏ nương náu tựa vào nhau. Xin đừng cho anh khờ dại, đừng cho anh mang con tim này điên lên và đặt nhầm vào một chỗ. Anh sợ sau những giấc mơ ảo tưởng, khi gai nhọn đã chọc tới tận sống lưng. Tiến thoái lưỡng nan anh mới thấy mình lún sâu vào bể khổ. Trả nợ bao giờ mới hết cho những ngày tháng trầm luân, đi nơi đâu để thấy chẳng vội vàng.
Nhiều lúc nghĩ cảm giác em chẳng bao giờ thuộc về mình. Nghĩ em chỉ coi anh như là một vị khách ghé quán vắng để tìm duyên. Anh không dịu dàng như thi sĩ, không đủ mật ngọt để rót vào vành tai mỏng ấy từng câu văn suối chảy. Anh không khôn khéo, không biết cách chiều lòng em mọi lúc. Nhưng anh chỉ biết mình đang là kẻ sống và bước qua tất cả cũng vì yêu em.
Mặc ai nói anh điên, anh ngu muội, anh mộng mị đi vào vực sâu của những cám dỗ. Bởi có ai sống cả đời mà triết lý thánh thiện hết được đâu, có ai luôn luôn ngờ vực, sống trong nghi kị mãi bao giờ. Thôi thì đã làm linh hồn bán cho kẻ tình si, anh nguyện làm những gì anh suy nghĩ. Dù lắm lúc anh chỉ muốn buông xuôi vào ngày để phản trắc lại anh. Gian nan mãi có lẽ chân lý một ngày nào cũng sẽ tìm tới hỏi thăm kẻ dại khờ này và thanh toán.
Em…
Xin em hãy nhìn về miền tim và cho hương gió thầm mang về những nồng nàn bỏ xót. Xin hãy dể mi mắt thôi chơ vơ, đêm có dài em hay thức tỉnh vì lòng bấn loạn nhiều khi. Xin hãy làm tiếng thở ấm lòng chạm thềm hoa sương tuyết, tìm ngày bình minh rũ nắng để soi cho đam mê.
Nếu chẳng yêu anh thì cứ mặc anh đứng ở nơi ven đường.
Nếu chẳng yêu anh hãy xem như anh chỉ là một kẻ ngạo mạn đòi tình yêu.
Nếu chẳng yêu anh, hãy bước vội và ném những thứ xót lại về vũng lầy cuộc sống. Rồi quên anh.
Anh không yếu đuối, anh sẽ chấp nhận một thời gian nữa trôi qua và làm kẻ tay trắng. Anh đã lỡ mang tội tình, anh đã lỡ mang sự hững hờ cho cõi lòng riêng ai kia tê nhói. Giờ có lẽ là lúc anh dằn vặt trong sự trả giá. Dẫu anh có đang đau thì cũng chưa bằng hàng ngàn lưỡi dao, anh cứa vào con tim người ấy. Anh có đáng là gì…
Nếu chẳng quan tâm anh thì hãy cười vui và sống như chưa hề thấy anh. Nếu chẳng cần anh, xin hãy vì những thứ tươi đẹp mà nằm xuống ngủ thật say, thật no thật tròn giấc đêm nay nhé. Anh biết em vì anh mà nghĩ nhiều, vì tình cảm con gái hay nhạy cảm lắm nhiều khi.
Còn anh…
Anh vẫn chờ em đấy chứ, như những lời của bài "Hoa sữa" vậy thôi. "Em vẫn từng đợi anh như hoa từng đợi nắng. như gió tìm rặng phi lao, như trời cao mong mây trắng..."
Anh chỉ thèm một lần được thế thôi. Được thế thôi...