Em à! Anh đi thật nhé!

“Sau những gì trải qua, giờ anh tự hỏi, mình còn lại gì, mình đã được gì, và mất gì?
Sau những gì trải qua, giờ anh trở về với cái cảm giác bơ vơ, trôi theo dòng nước như thể không gì níu giữ.
Sau những ngày tháng dang dở giờ còn lại anh với giấc ngủ không tròn, nhiều mộng mị.
Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, có bay mãi, bay mãi cũng không thể biến thành hải âu.
Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, rơi xuống đất hay tung cánh giữa trời cao, đều không do mình định.
Gió có thể đưa anh  đi, có thể làm anh ngã, nhưng nhất định không kiểm soát anh, không ám ảnh tâm trí anh, không chiếm giữ trái tim anh... như em”

Cánh diều mãi mãi là cánh diều thôi!
Giờ anh phải sống sao đây khi không còn có em bên cạnh anh nữa, giờ đây đối với anh mọi thứ đều vô nghĩa khi anh đã mất đi ý nghĩa sống. Đã nhiều lần anh tự hỏi “ý nghĩa sống của mình là gì?” câu trả lời của anh nằm trong tình yêu của anh dành cho em, nhưng giờ thì “tình yêu” đó không còn nữa, anh phải trả lời sao đây?
Anh biết anh không hoàn hảo, nhiều thứ không được như người ta, nhưng tình yêu của anh dành cho em là nguyên vẹn trong trái tim anh. Dù ở "xa" nhưng anh vẫn trọn vẹn tình đó đến bây giờ, anh yêu em hơn cả cuộc sống của mình. Tại sao số phận lại trái ngang như vậy nhỉ?
Trong thời gian em đã im lặng, ẩn nick, ẩn Facebook, anh đã biết nhưng không thể làm gì, đó là do anh tự nhận lấy. Em đâu biết rằng cảm xúc của anh giờ đây chồng chất như thế nào? Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng... Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày nào ấy không còn thuộc về riêng anh nữa! Đôi lúc, anh cầm điện thoại lên vào danh bạ, gõ chữ M để gọi cho em nhưng rồi lại thôi! Đôi lúc, anh cứ viết tin nhắn, nhưng rồi không dám gửi, đành lưu vào Draff. Vì sợ làm phiền đến em!
Em biết không đã bao ngày nay anh không ăn không ngủ, anh chỉ nghĩ về em nhớ về những gì đã trải qua, rồi lòng anh đau nhói khi biết rằng tình yêu mà bao nhiêu năm anh dành cho em giờ lại giữ cho riêng mình, và em thì dành cho người khác. Cuộc sống của anh dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Anh đã cố gắng lao vào công việc, vùi đầu vào tất cả những thứ vô bổ, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi anh chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến em thôi, thì trong lòng anh càng cồn cào, nhức nhối. Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần trong quá khứ nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này anh đang phải trải qua. Em chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh, không thể hiểu được trái tim anh đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến cảnh em đang tay trong tay với người khác trong khi anh đang ngồi đây một mình và nhớ về em, và em cũng chẳng thể biết được cuộc sống của anh giờ đây tẻ nhạt và đơn độc như thế nào... Anh thấy mình thật nhỏ bé và dư thừa.
Em yêu người đó chắc hẳn sẽ được hạnh phúc hơn là anh vì người ta có đầy đủ cả những điều kiện "cần" và "đủ". Và em đã chọn người đó thay anh, cũng đúng thôi vì ai cũng có quyền chọn lựa những cái tốt nhất cho mình mà. Nhưng nếu tình yêu mà đưa ra cân đo đong đếm giữa người này với người kia thì đó đâu phải là tình yêu nữa, đúng không em?
Chưa bao giờ anh thấy cuộc sống anh như bây giờ. Nếu phải chọn giữa sự sống và cái chết thì có lẽ anh sẽ chọn cách để mình không còn đau khổ và được giải thoát, nhưng nếu sống thì anh không thể sống vui vẻ được, lòng anh đau lắm. Anh tự trách mình không biết trân trọng những gì mình đang có để chạy theo “cái tôi” nặng trịch luôn đè nén trong anh và cả công việc của cuộc sống nữa. Giờ đây, lòng anh lại thêm đau khi nghe tin người anh em, người láng giềng Trung Quốc lập chính quyền cái mà họ gọi là "Thành phố Tam Sa" và đồn trú quân sự tại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Anh muốn được đến đó. Anh đau khi thấy những phần xương thịt của Tổ quốc mình bị lân bang chiếm lấy. Đau lại càng thêm đau em ạ! Có lẽ đây là nơi anh có thể trốn và quên được em. Biết làm sao khi  tình cảm anh dành cho em thì vẫn không thay đổi. Biết làm sao khi anh không thể quên được em.

 Đôi khi muốn bay nhảy để được vùi lấp đi những gì mình đã qua, nhưng mục đích sau cùng của anh là vẫn muốn được đến bên em và mình bên nhau mãi mãi. Anh vẫn rất tin em, tin tình yêu của anh đủ lớn để chờ em quay về. Nhưng cuộc sống không ai biết trước được chữ ngờ…
 “Một người đang quên, một người nhớ… một người hạnh phúc, một người đau” – Bỗng anh nhớ tới câu thơ này anh lại chợt bật khóc, khóc nức nở vì nuối tiếc những gì đã qua.
Giờ anh chẳng làm được gì, anh sống như cái xác không hồn, em biết điều đó, nhưng tình yêu em dành cho anh đã không còn thì anh có làm sao cũng vô nghĩa. Anh phải làm sao đây?
Em nói anh hãy nghĩ thoáng ra một chút, đừng suy nghĩ nhiều, và hãy cố gắng vui vẻ còn không anh cứ tiếp tục như thế thì chỉ thêm đau khổ, anh nghe lời em, anh cố gắng xem hạnh phúc của em như hạnh phúc của anh với ý nghĩ rằng anh thật may mắn vì đã có em ở bên cạnh anh trong suốt bao năm qua, trong những lúc anh khó khăn đau buồn nhất, em đã nắm chặt bàn tay anh để anh không bị gục ngã. Em là người chân thành, anh đã từng có ý nghĩ anh phải nhường em cho người khác để em được hưởng hạnh phúc vậy là anh vui rồi, nhưng sao lòng anh lại đau nhói nước mắt cứ trào ra vì anh biết rằng anh đang lừa dối chính mình…

Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Anh cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...! Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến hình ảnh trìu mến và nụ cười của em, những kỉ niệm bên em, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn ngày đầu tiên... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho anh biết yêu thương và giờ đây cuộc sống lại đang dạy anh biết đau và cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có em bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài trên con đường của riêng anh... Chấp nhận tất cả về mình cho những vấp ngã và mất mát này! Anh có làm được không?
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết. Mong cho em bình yên, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt của em...! 
Anh đi đây em nhé!