Ừ, cứ cho là vậy đi, đơn giản là nó thích.
Đêm, bạn đã từng thức trắng thâu đêm ? chìm trong bóng tối và cảm nhận ?
Bạn muốn nhìn thấy gì trong đêm ? đó là ngọn đèn dẫn hướng, hay là ngọn nến chập chờn loe loét tỏ-để rồi tan đi mất? hay bạn muốn một cánh tay xiết chặt-dìu bạn qua-rồi buông tay đi mãi.
Đêm, gạt đi cái bụi bặm của ánh sáng thường nhật, để trở lại chính con người thật của mình. Đêm không tối, khi ta nhìn chính ta-sáng hơn bao giờ hết.
Ta nhìn thấy những gì đã qua, nước mắt hay nụ cười. Ta nhìn thấy con đường ta đi, dài không điểm cuối, không biết nơi xa đó, có chân trời nào mang tên.
Đêm, ta bơ vơ với bóng hình chân thật, nhìn lại, bất giác chợt thở dài. Thở dài với chính nó.
Đêm yên lặng, dường như là bình yên với tất cả, bình yên khi nghe tiếng thở đều của ai đó, bình yên là khi ta tan đi trong đêm khi vô nghĩ, nhưng trong lòng nó có yên bình không khi đêm đã dần tàn.
Mắt ưu tư, ai chia sẻ cùng ai ?
Đêm thôi ! ta tan đi mất.
Còn lại gì lặng lẽ giữa đêm thâu ?