Hãy là nụ cười của riêng em thôi nhé.

Bởi trái tim của anh không bao giờ muốn lấy mất nụ cười rạng ngời trên môi của em.
Anh muốn lúc nào khi bên em, anh cũng cảm thấy em là một nửa của tâm hồn anh nhom nhem ngọn lửa.
Bước ra khỏi bóng tối anh không sợ nắng cháy khuôn mặt mình bởi một nụ cười của em.
Thế đấy! Anh say mê nụ cười giản dị của em bởi hồn nhiên và không ưu phiền như đôi mắt của em ngày nào còn cô bé.
Và thế là thời gian dài đằng đẵng trôi qua thật nhanh 2 năm, 4 năm. Chúng mình quen nhau em nhỉ!
Sao lúc em còn là cô bé hay dỗi hờn em hay khóc thế? Em làm trái tim của anh cứ rối bời lên từng ngăn từng ngăn một để anh muốn soạn thảo riêng cho mỗi ngăn là một nỗi niềm riêng của em đó biết không?
Mãi đến hôm trời chiều đổ cơn mưa. Em nhớ không lần đầu tiên khi em bước chân đi ra khỏi đời anh em đi về hướng không có muộn phiền.
Em đi tìm một tương lai tươi sáng hơn những gì có trước mặt anh. Đó là em trọn cuộc sống vô tư và tự do.
Em không quen anh nữa.
Em bỏ lại nơi anh một nỗi buồn băng giá và lặng lẽ giữa những chơi vơi đầy cay đắng. Bởi vì anh đã yêu em mất rồi.
Ngày lẫn đêm anh mong em nhiều lắm.
Rồi anh cũng gói trọn hành trang mang theo là những hình ảnh của em. Anh cũng xa xứ, xa quê hương yêu dấu để lên đường tìm một nơi rất xa.
Nơi ấy không có em và không có nỗi buồn từ đôi mắt của em nữa.
Anh đi tìm một mảnh trời riêng cho tâm hồn mình nhẹ bẫng. Nhưng hình như anh lại thấy nhớ em nhiều hơn.
Anh đã cố gắng để lật giở những tấm hình của em mà anh có được, anh đã cố gắng đọc những Entry mà em viết vu vơ khi em buồn, em vui.
Rồi thời gian trôi đi…
3 năm sau…Anh trở về ngang qua con đường mà anh chưa từng dắt em đến đó chơi.
Anh lại vô tình gặp được em trên một cánh đồng xanh xa thăm thẳm, nơi ấy có những vườn hoa thật dịu dàng và đủ các màu sắc.
Nơi ấy, em đã sống những ngày qua mà anh bây giờ mới biết.
Anh lại vô tình như một cơn gió mang em đến cho anh. Em lớn khôn nhiều và chững chạc hơn.
Anh không bao giờ khen em đẹp bằng đôi mắt của mình, bởi vì em luôn đẹp và tươi tắn trong tim anh từ cái ngày đầu tiên anh gặp em.
Đứng nhìn em từ xa… Những nụ cười hồn nhiên và thư thái của em như không vương vấn một nỗi buồn nào trong đôi mắt ấy.
Dường như em đã quên đi bóng ai từ lâu lắm, em không còn định hình được một người đứng trước mặt em. Hình như em chưa thấy.
Anh lại gần. Chào em!
Em chợt đứng sững như một cây xanh không có gió.
Nắng không về làm đôi môi em đỏ tươi hơn, mái tóc em dài mà không bay thướt tha nữa.
Em không nói…dường như em bối rối.
-Có phải là… Anh của chiều mưa hôm ấy?
+ Ùh! Là chàng khờ của em. Em thế nào rồi? Em khỏe không những ngày qua?
- À! vâng, em khỏe.
Rồi hai người bắt đầu lại câu chuyện từ cái chiều mưa hôm ấy đến hôm nay.
Anh mới biết sau chiều mưa hôm ấy là những ngày mưa, đêm mưa bên em khoảng 1 năm trời bởi vì xa nỗi nhớ.
Rồi dần dần bóng anh khuất dần trong trái tim em, góc tim nhỏ bé ấy đã chất chứa thay nỗi nhớ ấy bằng những nụ cười đầy vơi mỗi ngày.
Anh không đến. Anh không đến nữa.
Thế rồi trời dần về khuya, đêm đưa bóng tối mà hôm nay không trăng thanh nên anh phải về.
+Hẹn em hôm sau nhé!
Trời hửng sáng, sương nhảy múa lăn tròn trên ngọn cỏ vươn mình ngả dáng. Những bông hoa quanh vườn em lại khoác lên một cái áo mới muôn màu.
Ong, bướm lại tung tăng chào những bông hoa bằng những nụ hôn gió thật mềm.
Trang bị cho những cây xanh là một chị nắng chiếu những tia long lanh qua từng kẽ tán lá rập rờn.
Đôi mắt em mỉm cười chào một ngày mới tươi hồng.
Đôi môi em không tô son, má em không trang điểm.
Một khuôn mặt nhuốm đầy sóng gió dường như không bị cháy nắng như xưa.
Em đẹp như một buổi sáng vậy.
Anh lại gặp em.
+Hôm nay anh muốn nói với em một điều mà bấy lâu nay anh chưa nói được.
- Từ từ anh!
+ Tại sao?
- Em xin lỗi, nhưng nếu là câu nói mà trái tim của anh muốn nói. Thì em xin không nghe.
+Ý em là…
-Em đã có gia đình rồi.
+………
- Nhưng chúng em đã chia tay.
Vì là một đời mang phận gái hồng nhan, em chọn cho mình một con đường không mang đau khổ.
+Tại sao em lại phải chịu một cuộc sống như vậy? Khi mà phía trước còn bao điều tốt đẹp đang chờ đón em?
- Em không muốn nó thuộc về mình tất cả, em xứng đáng hơn để dến với một ai đó còn ước mơ lớn hơn em.
Khi nghe tâm sự …
Kết thúc một câu chuyện mà bấy lâu không ai biết về ai.
+Anh muốn nói với em một câu nữa. Em cho phép anh được nói nhé!
- …… Em chần chừ rồi em cũng gật đầu kèm theo một nụ cười không như là một cô bé dỗi hờn nữa.
+Hãy cho anh xoa dịu quá khứ của em, hãy cho anh được sưởi ấm trái tim em, hãy cho anh được đón nhận nụ cười của em.
hãy cho anh….
- Được rồi, anh đừng nói nữa. Chúng mình vẫn là bạn mà.
+Anh vẫn là một gã khờ trong em mà. Anh có thể.
-Thời gian sẽ minh chứng cho những chuỗi ngày dài còn lại để xem hai con đường song song có đến được với nhau hay không.
Anh đừng buồn anh nhé.
Mỗi khi về đến nhà. Anh lại ngắm nhìn em qua những ánh mắt của mình từ tâm hồn mang lại.
Em thật đáng yêu.
Anh sẽ chờ… Em hãy vẫn cứ cười, một nụ cười của riêng em thôi nhé.