Nào
có ai biết đêm nó vẫn thế! Vẫn cứ tê dại nhem nhuốt trên đầu lưỡi cái
mùi vị bất tận của những dư âm lửng lơ hoang mang mỏi mệt và ủ ê chất
chồng sự cảm thông chua xót, mặn đắng khi phải chờ một ngón tình nâng
niu ôm ấp không đâu nào đó! Đôi khi anh chỉ thấy ngồn ngộn ngây
ngất những chông chênh vô vọng, những cố chấp vô thường được nuôi lớn
dần bằng những cái lắc đầu xa lạ rối tung trong lồng ngực nấc nghẹn đợi
chờ cái bản năng thức dậy để vỗ về những khát khao rát buốt gầy xơ, lơ
đãng đang hấp hối hôn mê vì một sự thật mà bấy lâu nay em u mê không hề
hay biết là anh đã lừa dối em suốt hơn hai năm qua.
Nào
có ai biết anh quên bao nhiêu tủi buồn, bao nhiêu giận hờn để một lần
tay níu tay ban sơ vụng dại. Anh đau lắm!
Đau vì yêu, ghen vì có đôi lần em để status về 1 ai đó.
Nào có ai biết anh đau đớn, anh bàng
hoàng và xót xa trong cái nắng vàng gay gắt không đủ sưởi ấm một cuộc
tình đầy tội lỗi như hằn sâu vào từng thớ da thịt bỏng rát mà vẫn nghe
đời cứ huyên thuyên rả rích những giọt nước mắt về cái giá của sự chia
ly nhàm chán và giả dối của kẻ đến người đi. Để rồi tự đặt cho mình một
cái dấu chấm hỏi rằng: Anh đã tự hỏi liệu anh còn có thể tiếp tục yêu được nữa không khi mà con tim đã quá yêu em? Và rồi anh sẽ ra sao khi mà tình
yêu vẹn nguyên anh dành cho em không hề nhạt phai tì vết theo thời gian
như ngày nào!
Nào có ai biết tim
chưa học thuộc chữ "Quên" ? Ừ thì bỏ
rồi đó! Bỏ để quên đi cái khoảng trời chua chát đầy cát bụi gai góc mà anh vô tình vướng phải, bỏ để quên đi một người? Anh chưa làm được điều đó
đâu em ạ! Anh cần em lắm! Cần em bên anh biết bao để cho anh biết thế
nào là tình yêu, là hạnh phúc. Đã nhiều lần anh khóc thầm vì em mà sâu tận trong những giọt nước mắt ấy là nỗi sợ hãi vì cảm xúc giữa
anh và em đã hiện hữu một khoảng cách vô hình rất lớn - một khoảng
cách thân thương nghẹn ngào trong nước mắt.
Nào
có ai biết sau cơn mưa đêm thật dài là sáng mai đến em lại đi quá
nhanh! Sao em không thử một lần nhìn lại phía sau - nơi đó vẫn luôn có
một người luôn chờ em mà! Em quay đi để lại nơi đây một tình yêu nồng
nàn khờ khạo không trẻ con để cho anh vô tư ngây
ngô chạy về quá khứ để tìm lại một chút hơi ấm lụi tàn trong suốt nằm
trơ trọi vương vấn đọng lại trong đáy cặn kí ức và rồi lại thẫn thờ bị
thực tại tàn nhẫn đánh thức đau đớn rằng: Em
đã xa rồi! Xa thật rồi! Em xa anh mà không quay đầu lại! Em xa mà không
biết rằng trong hành trang em mang theo đó có cả trái tim anh đang thổn
thức đập từng nhịp khao khát yêu em.
Nào
có ai biết lại một ngày nữa trôi qua! Với anh những ngày này sao mà nặng
nề và dài đến như vậy! Anh vẫn cười – cười như điên dại trong cái nỗi
đau đang đay nghiến day dứt tim em từng ngày lại mơ thấy anh. Anh vẫn vật lộn với công việc và cố gắng vượt qua những lúc bế tắc. Sao người
như anh lại ngốc nghếch khờ dại đến vậy? Dù anh biết con đường em đã chọn
sẽ không có anh chung bước, vì đó là người khác không phải anh? Cứ
thích đâm đầu trao trọn trái tim, đặt mọi niềm tin yêu vào cuộc tình qua
tay để rồi nhận lại vẫn chỉ là nỗi đau và nước mắt mà thôi! Em àh! Một
lần quên đi năm xưa bão tố một lần thành sau cuối. Một lần qua đi ưu tư
dĩ vãng một lần thành mãi mãi và một lần để thôi vẫn vương tiếc thương
rất xa nối lại tiếng yêu ngỡ như đã quên để anh lại biết đêm thôi còn
dài...