Những nỗi đau chẳng bao giờ chết …

Những nỗi đau chẳng bao giờ chết …

Người sẽ nói gì với em khi thấy hướng dương quay lưng về phía mặt trời ? Nếu chiều phai là một cơn ác mộng, nỗi đợi chờ sẽ hóa thành tháng năm đếm trên vai Người từng vết bụi ngã xuống. Đôi mắt không chỉ hôn lên bầu trời xanh những ngọt mềm con gái, còn biết nhắm nghiền để ghì một cuộc tình nào đó, dù chóng vánh khát khao, dù cạn khô hẹn thề. Tháng Sáu soi mình vào những lỗi lầm nức toác vị gian nan khổ hạnh, nên có Em giữ lại lời hứa mù khơi đứt quãng ngân vời vợi. Ngày không hề nhủ với ai về lời thú tội, rằng Người đâu say chỉ có một lần những đóa hồng xôn xao mời gọi, để nụ cười man dại đến héo úa một giấc mơ để dành số phận. Những con đường rồi sẽ viết lên ký ức từng trang thư chôn cất kỷ niệm, vết chân nối tiếp nhau như cô đơn lẳng lơ xếp lại ,không phải mảng màu, đơn giản chỉ là thói quen hằn đậm sự thống khổ tự buộc mình lỡ đánh rơi Bình yên rong ruổi ở phía có đôi, gom góp lạirối bời dâng cho Tình dại. Nào ai biết còn bao nhiêu Mùa hóa Người đến đi mà chuẩn bị một lời tiễn biệt. Hẳn sẽ rất đau đớn, nếu lúc yêu nhau, ai đó buông ra từ “hối hận” trong câu hỏi bâng quơ nào đó… Thật sự … sẽ rất nhói lòng.

reading book Những nỗi đau chẳng bao giờ chết ... 

Đoản khúc ra đời để vành môi cất tiếng ra đi,
Là vì Em có duyên với Người giỏi nuôi dưỡng những điều dối trá!
Thêm một gian dối, để thương.
Thương bờ vai mỏng manh ảo ảnh, cong cớn đón những cái chạm môi.
Thương xác thân nín thinh hoang dã giữa bầu trời bình yên không gợn.
Thương, thương vòng tay tự siết mình, bơ vơ …
Rất nhiều lần “đôi khi”, em muốn ôm và được ôm điên dại đến thế này.
Cần dựa mình ngoan ngoãn vào tấm lưng biết lặng yên đón trọn vẹn thở than.
Cần gục đầu mê mải lên bờ vai đong đầy bình yên ngào ngạt.
Cần bờ môi cay nồng nghiến chặt biết thai thoát ngàn vạn căm phiền.
Chỉ cần Người, Người thôi là đủ!
Cho đến khi Tháng Sáu không có lá rơi, Tình ca trôi hoang hoải, chẳng rụng thêm một xót xa nào nữa. Chạng vạng ngoài kia rồi sẽ vỡ tan trong bàn tay nắm chặt để giấu nhẹm đi sự chịu đựng không còn đứng vững. Hơi thở buông lơi, bỏ mặc lồng ngực câm, quằn quoại. Như một sở thích, chơi đùa với màu sắc trên trang giấy, Đêm cứ thế lem nhem từng khối nghĩ suy chất chồng, lơ lửng và hoang mang. Lại thèm vùi mái tóc rối tung ảo vọng vào lồng ngực nào đó, thèm hít hà vị của phép màu trong vòng tay nấc nghẹn đợi chờ. Nuôi nấng những chông chênh vô vọng, kể về mình bằng những cái lắc đầu xa lạ, mới thấu giữa phút hẹn hò có tháng năm phản bội như thế …
Làm đau nhau, dù chỉ một chút, một chút như thế thôi, cũng là tàn nhẫn rồi …
Em vô tâm, đến những cái tên đường còn chưa kịp nhớ, thì những giấc mơ chưa kịp đặt tên hẳn là một điều bí mật. Khi biết mình chẳng thể vượt qua, nó sẽ nói với Em về những điều tồi tệ nhất và làm Em ngã khụy. Để rồi còn lại chỉ là hận thù và những lời nguyền rủa, đay nghiến duyên mệnh chẳng lành. Tuổi đã hờn giận già nua trên khuôn mặt không đủ sạn chai sương gió,bờ vai xanh những xót xa hõm xuống mà đựng đầy Nỗi nhớ. Ngực trần ôm trọn những vết thương trong lành chẳng phải của nhau, mang vào chuyện Tình một niềm hận thù đắng chát. Dưới chân mệnh bạc, thương yêu vơi đầy rồi khô hạn , lòng kiêu hãnh vênh váo rồi ngược dòng van xin.
Tựa như Phố hờ hững khóc, thấy vô thường Tim đồng vọng , Em nằm nghiêng nơi Tháng Sáu cạn lòng. Từng dải ước ao co ro rất ngắn, Tình yêu là dấu chấm lửng tồn tại trong phù phiếm Người ngon ngọt. Cất hết những ngày Tháng Sáu cũ xưa nhưng trẻ dại , ngoan ngoãn giữa sự sắp đặt méo mó ngây ngô của chính mình. Đến lúc phải hiểu, nỗi đau chẳng bao giờ chết, là chúng ở bên dạy ta lớn lên và những mất mát rất đỗi ngọt ngào. Thật ra, với Em, Nghe Forever, là vì cần để tang những điều đã mất …
P/s : Vu vơ, lảm nhảm chào Tuổi 22, lấp đi những khái niệm khắt khe. Và biết cách tự nhớ mình , giấu tên, mang lỗi lầm đi vắng !