Một bước... hai bước
Những
bước chân bước vội trên con đường buổi sớm đầy xe, những vũng nước mưa
to đùng sau cơn mưa đêm. Mặt trời không lên, cứ như kéo theo cảm giác
đêm qua dài đến bây giờ, bồn chồn, nhớ nhung... một mớ hỗn độn trong
đầu.
Nó không thích ra đường vào giờ cao điểm, giữa dòng xe, giữa con đường
rộng chi chít những đường kẻ màu trắng mình cứ như một thằng ngốc, cứ
lẩn quẩn mà chưa qua được bên kia đường. Nhưng nó thích những con gió ở
đó, cứ hất tung bộ tóc lên, thổi nhẹ vào lòng bàn tay...
Nó đã định sẽ đón chuyến xe buýt nào đó xa nhất ở Hà Nội này để mình cứ
thơ thẩn ở một nơi nào đó. Và rồi cũng trở về với những chuyến xe thân
thuộc... hôm nay thật lạ, vắng vẻ và yên tĩnh. Ngồi xuống một chiếc ghế
bên cửa sổ, nhưng nó không nhìn ra, nó khiến nó nhớ về một khoảng
thời gian vô định. Cảm giác ngột ngạt và cô đơn khó chịu vô cùng...
Nó hiểu rằng đôi khi, bước đi một mình có thể là điều mình đáng được nhận
hoặc là một lý do nào đó... nhưng đành thôi mình chấp nhận. Thấy ai đó
vui, khỏe mạnh là thứ mình tự sưởi ấm con tim mình.
Cảm
xúc cứ như một vòng xoay, có khi ta cứ vui, cười quên mọi thứ, rồi đôi
khi co người trong đêm để cảm nhận sự trống trãi. Biết rằng quanh ta có
biết bao người, bao sự quan tâm, giúp đỡ. Nhưng chính mình cần phải biết
ôm lấy những nổi đau, ôm lấy con tim đau mỗi khi nhói lên, ru ngủ mình
một giấc khó nhọc. Phải cố lên.
Một bước... hai bước, chiếc gối ôm vẫn nằm đó chờ mình.