Phía cuối ngày còn nắng còn mây...
Thành phố giờ tan sở. Dòng người đổ về nhà chật ních, từng chiếc xe nối
đuôi nhau ra khỏi thành phố, thoát ra khỏi guồng máy bon chen kiếm
sống. Sau một ngày làm việc căng thẳng và mệt mỏi, tôi cũng muốn tự
thưởng cho mình một ngày bình yên. Tôi lang thang khắp nẻo đường, cứ mặc
kệ kẹt xe tắt đường, tôi cứ thế từ từ chạy qua các ngã đường, tận hưởng
không khí mát mẽ của buổi chiều. Tôi lướt thật nhanh như muốn thổi
tung hết cảm giác ngột ngạt và bức bách.
Nhớ em! Có lẽ đó là thói quen thường tìm về. Bây giờ dù
không muốn nhớ, nhưng mọi ký ức cũ tự động ùa về. Thật buồn cười, tình
yêu 3 năm qua của tôi dành cho em không phải là ngắn, nhưng cũng đủ dài để trong tôi có thể giữ một cái gì đó ở lại. Đôi lúc, tôi mệt mỏi vì chờ đợi. Chợt nhận ra, tình yêu
trong tôi dành cho em lớn quá, nhiều quá. Tôi đã từ bỏ nhiều thứ: Từ những cơ hội đi Du học, cán bộ nguồn ở Tòa soạn, cho đến những công ty nước ngoài chiêu mộ với mức thu nhập cao. Bây giờ, tôi cũng đã chuyển công ty tới gần chỗ em ở.
Chợt một ngày tôi chợt nhận ra: Mình chẳng là gì trong tim em! Ngoài sự thương hại. Những tin nhắn, những tối trò chuyện online dần
thưa đi. Tôi mơ hồ nhận ra điều đó, tôi âm thầm đau khổ
Ký ức cũ về em, tôi đã gói gém và quyết định cất giữ tại một nơi sâu
thẳm của trái tim. Tôi đã chọn cách bước đi trên chuyến xe cuộc đời sẽ có
những phút giây tôi sẽ nhớ đến em, nhưng nỗi nhớ đó sẽ dành cho quá
khứ, dành cho những gì đã qua. Giờ đây, tôi chấp nhận một tình yêu đã chết
và tôi biết mình thực sự cần gì.
Lang thang rồi trở về, mang theo trong lòng những nỗi nhớ, những khắc
khoải tương tư, xa quá lâu rồi có còn gì để nhớ, có còn chút gì để lại
hay không, sức đề kháng con người cũng có hạn, cũng một ngày sẽ hết, sẽ chết, sẽ
biến mất theo dần sự mỏi mòn của cơ thể. Phía cuối ngày, còn nắng, còn
mây...còn chút dư âm người nghệ sĩ trong những bài hát về Hà Nội và còn những hạnh phúc đang ẩn hiện quanh đây...
Có những yêu thương không thể trở về. Có những khoảng đời không thể kết
nối. Có những khoảng trời tăm tối không thể thắp sáng bằng những ngôi
sao. Ngày trôi qua lặng lẽ. Hai mảnh đời tan rã, một nửa bình yên, một
nửa chông chênh với những bộn bề trong cuộc sống. Cuộc sống nơi xứ người
với những nỗi lo toan thường nhật, những bon chen đã đẩy con người ra
xa nhau.
Để có lúc tôi nhận mình đang lạc lõng. Lạc lõng trong từng tiếng cười.
Lạc lõng trong từng câu chuyện dù vui hay buồn. Lạc lõng khi từng cảm
xúc cứ trôi dạt xa dần trong khi bản thân tôi đang bám víu, nương tựa. Và
tận sâu thẳm cõi lòng, tôi rất nhớ, rất thương một thời đã qua...
Tôi chẳng còn muốn dồn nén hay giấu giếm cảm xúc của mình nữa. Thà rằng cứ để
nó rách toạt ra, thà đau một lần, thà mất mát một lần còn hơn cứ ấp ủ
rồi dai dẳng, rồi thua cuộc. Tôi chua chát nhận ra, càng yêu cuộc sống
này bao nhiêu thì càng nhận lấy chua chát với bao nỗi niềm riêng vì nó
bấy nhiêu...
Đừng nhìn lại nữa em nhé dù chỉ một lần. Vì khi cuộc sống đã chấp nhận
được nỗi đau, đã lặng yên cũng là lúc lòng mình đang dịu lại. Bởi tôi không thể để lòng mình dậy sóng thêm nữa... Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi...
Xin cho tôi một chút bình yên. Chỉ có vậy thôi em nhé! Vì tình yêu mấy
khi được trọn vẹn theo ý ta... và tôi cũng đang ru tim mình thôi đừng
thổn thức. Ừ thì đau khổ, ừ thì chấp nhận, một tình yêu không trọn vẹn. Ừ
thì mỗi người một quan niệm về hạnh phúc....
Tình yêu là gì ? khi nó đến nó có thể cho ta biết bao lời ngọt ngào và những cái thân thương chiều mến , nhưng rồi khi nó ra đi nó cũng trả lại cho ta biết bao đắng cay của tình yêu , tôi cũng chỉ vì cái tình yêu đó mà đã buông thân mình để giờ đây chính tôi đã lãnh ngay bản án tử hình có báo trước , một khi tình ra đi sẽ mãi không trở lại , một người về cuối đường sẽ là vĩnh viễn...