Lạnh không em những ngày tháng xa nhau
Anh xin lỗi những lúc không còn nhớ
Anh xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không em?
Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Anh lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên em, mà quên mất nhớ
Quên cả buồn, quên mất cả tương tư.
Đừng trách anh, anh không phải thờ ơ
Không phải quên em, em biết rồi em nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, anh nghĩ
Giá được gần em, dù chỉ một buổi chiều !
Em thấy không, anh vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên em, không quên đâu em nhỉ
Nếu tiếng anh cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải anh vui khi mình phải xa nhau.
Em biết rồi, anh không phải quên đâu....
Anh xin lỗi những lúc không còn nhớ
Anh xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không em?
Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Anh lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên em, mà quên mất nhớ
Quên cả buồn, quên mất cả tương tư.
Đừng trách anh, anh không phải thờ ơ
Không phải quên em, em biết rồi em nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, anh nghĩ
Giá được gần em, dù chỉ một buổi chiều !
Em thấy không, anh vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên em, không quên đâu em nhỉ
Nếu tiếng anh cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải anh vui khi mình phải xa nhau.
Em biết rồi, anh không phải quên đâu....
(Viết cho em, một chiều đông lang thang, Hà Nội 13/12/2011)