Ta cứ như một kẻ khờ lạc lờ trên những miền tưởng hoang vu xa lạ, ta
chẳng thể nào làm chủ được ta. Ta mặc những lời rên rỉ của con tim ta,
ta mặc kệ, ta không đoái hoài, và ta cứ thế đi, đi trong khờ dại mà ta
chẳng thể nào xác định được ta sẽ tới đâu.
Ta đi, ta chạy, ta lao mình như một con thiêu thân vào bóng đêm dữ
tợn, ta không thể kìm nổi đôi chân mình, ta cứ thế chạy mà chẳng thể nào
dừng lại. Đôi chân ta mỏi nhừ, mắt ta mờ đi, tim ta đập loạn lên vì mệt
mỏi, thế mà ta cũng chẳng thể nào xoa dịu sự mệt mỏi ấy, ta chẳng thể
dừng lại được, đôi chân ta chẳng nghe lời. Và ta cứ tiến thẳng vào màn
đêm lạnh lẽo mà dữ dằn đáng sợ.
Và rồi, ta hẫng… Ta ngã nhoài trong đêm đen mịt mù. Ta cố gắng đứng
dậy thế nhưng ta thực sự kiệt sức. Ta đành chịu thua, ta nằm đó, trên
nền đất lạnh với mưa đêm…
… Một tiếng thở dài rất khẽ nhưng đủ làm cho tất cả quanh ta bừng
dậy, ta run sợ, ớn lạnh, ta khóc. Ta cố gắng chạy thẳng vào mưa để che
giấu đi giọt nước mắt yếu đuối tổn thương vì tình yêu,
ta cố gắng chạy và cố gắng níu mưa tới bên đôi mắt mình để mưa cuốn đi
tất cả lo âu muộn phiền đi khỏi ta. Thế nhưng ta lại vô tình đẩy đôi
chân ta tới bên màn đêm, mưa và những nỗi sợ. Chính ta làm cho trái tim
mình trở nên yếu đuối hơn, mỏng manh hơn và ít sự sống hơn.
Ta chẳng thể nào đứng dậy, ngay cả khi ta ngã rất đau trong cuộc tình
ta, ta làm trái tim ta tổn thương, chảy máu, ta làm cho nó rơi lệ, làm
cho vết thương trong nó càng lớn hơn. Giờ đây ta lại chẳng thể nào đứng
dậy được khi vấp ngã rất nhẹ trên con đường mưa đêm, ta lại làm cho đôi
chân ta mệt mỏi, lại làm cho trái tim ta đau và khóc thêm lần nữa. Ta đã
vắt kiệt sức rồi, có lẽ ta chẳng thể nào đứng dậy được nữa, ta đau, và…
ta khóc.
Ta chẳng thể làm cho những vết thương, những vết cứa trong tim ta
lành lại. Ta lại khóc, khóc trong mưa. Và rồi để có ai đó nhìn thấy thì
sẽ chẳng biết rằng ta đang khóc. Chỉ là mưa thôi, mưa trên mắt ta rơi
xuống để cuốn trôi đi những nỗi buồn… Nước mắt, ta cần mi, rất cần mi.
Ta chẳng thể nào làm lành được những vết thương tình trong trái tim ta,
vậy thì ta sẽ để mi chữa lành những vết thương ấy cho ta. Hãy giúp ta
nhé! Làm ơn!
Ta sẽ khóc, thật nhiều. Ta sẽ để mi chảy tràn vào tim ta, để mi nhấn
chìm trái tim ta trong mặn đắng, xót xa. Ta sẽ để mi tự do chiếm giữ
trái tim ta, ta sẽ chẳng ngăn cản mi đâu. Hãy cứ làm tất cả, hãy cứ rơi
khi ta chẳng thể nào ngăn mi trên đôi mắt ta. Hãy cứ rơi, rơi thật
nhiều.
Đau khổ, yếu đuối, kiệt sức. Ta chẳng thể chống đỡ nổi cái thực tại
phũ phàng này. Ta chẳng mang, chẳng để những hận thù len lỏi vào tim ta,
ta chẳng muốn thế, nhưng ta lại trách, lại rên rỉ trong tiếng nói âm
thầm chẳng thể nào thốt lên thành tiếng. Ta chẳng trách đời, chẳng trách
người, mà ta chỉ trách ta. Trách ta sao khờ dại, sao ngu ngơ, sao ngốc
nghếch, trách ta sao yếu đuối, sao lại cả tin để rồi ta lại trách ta sao
lại yêu mau tới thế. Ta thật ngốc đúng không. Ta chẳng suy nghĩ gì cho
tình ta hết. Ta yêu và ta cứ thế yêu. Mù quáng. Và bây giờ ta nếm trải,
phải nếm trải, nếm trải vị tình. Nhưng ta không hối hận khi đã yêu
người, ta chẳng hối hận đâu. Chỉ hối hận ta yêu quá vội.
Giá như ta đừng yếu đuối, giá như ta học hỏi và tiếp xúc nhiều hơn, giá như ta chẳng rung động, giá như ta chẳng vội vàng thì có lẽ ta đã chẳng đau như thế này, chẳng khóc như thế này. Ôi, bây giờ ta lưu luyến những cái giá như. Nhưng biết làm sao được, đời nếu cho ta biết trước được những cái giá như thì có lẽ ta cũng chẳng phải đau khổ hận thù, trần gian chẳng có sinh ly từ biệt, chẳng có nỗi buồn và những dòng lệ rơi.
Nhưng tất cả vẫn chưa muộn phải không. Mưa ơi, nước mắt ơi. Đừng làm trái tim ta đau sót. Hãy cứ rơi nhưng xin đừng nhấn chìm con đường ta, hãy đưa ta, cuốn ta tới bến bờ yêu thương, tới con đường hạnh phúc.
Ta sẽ chẳng đau khổ nữa. Một lần thôi, ta học được nhiều điều, ta trải nghiệm nhiều hơn, ta cứng rắn nhiều hơn và trái tim ta được tiếp sức nhiều hơn. Ta sẽ bớt đi sự vội vàng.
Ta khóc, khóc thật to, khóc thật nhiều. Để tình yêu đau khổ trong ta bị xóa nhòa. Ta sẽ chẳng đi tìm người và kéo lại mối tình xưa, ta cũng chẳng tìm người để hong khô cho tình ta, để chữa lành tim ta. Mà ta sẽ để nước mắt hong khô cho tình ta người à!
Giá như ta đừng yếu đuối, giá như ta học hỏi và tiếp xúc nhiều hơn, giá như ta chẳng rung động, giá như ta chẳng vội vàng thì có lẽ ta đã chẳng đau như thế này, chẳng khóc như thế này. Ôi, bây giờ ta lưu luyến những cái giá như. Nhưng biết làm sao được, đời nếu cho ta biết trước được những cái giá như thì có lẽ ta cũng chẳng phải đau khổ hận thù, trần gian chẳng có sinh ly từ biệt, chẳng có nỗi buồn và những dòng lệ rơi.
Nhưng tất cả vẫn chưa muộn phải không. Mưa ơi, nước mắt ơi. Đừng làm trái tim ta đau sót. Hãy cứ rơi nhưng xin đừng nhấn chìm con đường ta, hãy đưa ta, cuốn ta tới bến bờ yêu thương, tới con đường hạnh phúc.
Ta sẽ chẳng đau khổ nữa. Một lần thôi, ta học được nhiều điều, ta trải nghiệm nhiều hơn, ta cứng rắn nhiều hơn và trái tim ta được tiếp sức nhiều hơn. Ta sẽ bớt đi sự vội vàng.
Ta khóc, khóc thật to, khóc thật nhiều. Để tình yêu đau khổ trong ta bị xóa nhòa. Ta sẽ chẳng đi tìm người và kéo lại mối tình xưa, ta cũng chẳng tìm người để hong khô cho tình ta, để chữa lành tim ta. Mà ta sẽ để nước mắt hong khô cho tình ta người à!