Lại
một đêm trắng nữa kéo về, không hiểu tại sao ta cứ mãi thả trôi cảm xúc
trong bể sâu của mớ bòng bong cuộc đời. Nỗi đau về một điều gì đó tự
nhiên cứ ùa về khiến ta muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng có lẽ chẳng
còn góc khuất nào cho ta náu ẩn nữa. Nên đành phải đối diện với chí nh
mình, với thực tại và với niềm đau.
Đêm nay ta không khóc. Những giọt nước mắt không còn lăn dài trên đôi
mắt hay buồn của thằng con trai hay yêu những dạ khúc buồn như ta. Lạ thật.
Có lẽ cảm xúc đã bị chai lì rồi thì phải.
Dường như ta đang cố tự bảo vệ mình. Ta cuộn mình lại, vo tròn những
nỗi đau và ôm lấy nó. Rồi tự xoa dịu bản thân mình rằng mình sẽ ổn. Nhất
định sẽ ổn.
Nhưng. Có ổn được không khi mà thấy mình không còn tồn tại. Ta đang
thấy một nửa tâm hồn mình bị treo ngược ở trốn hoang vu, khô cằn.
Còn một nửa đang trơ đi, phai đi và rồi sẽ mất. Ta rất đau. Đau đến cùng
cực.
Ta bị điên, hay bị hoang tưởng? Ta không biết nữa. Chỉ biết ta ngồi đây
giữa đêm tối này. Giữa những mớ cảm xúc hỗn độn này ta lảm nhảm, ta
cười, rồi ta khóc. Ta muốn đạp tung cánh cửa, phá tan bóng đêm,
thoát mình ra ngoài biển lớn. Ta muốn hét, hét thật lớn rằng ta không
thể, không thể tiếp tục được nữa. Ta không thể cười nói được nữa, ta đau
lắm... Nhưng, rồi lại mâu thuẫn ngay với chính bản thân mình khi muốn
một bàn tay ai đó giữ mình lại. Một vòng tay, một cái ôm thật ấm và một
giọng nói thật ngọt ngào: Không sao đâu anh, sẽ ổn thôi, sẽ qua mà... Và
ta lại như chú mèo con ngoan ngoãn rúc mình vào vòng tay đó, khóc cho
hết những cơn buồn. Nhưng chỉ là ảo tưởng!
Ta đang mỉm cười, một nụ cười đắng ngắt với khuôn mặt tái nhợt, không
cảm xúc.Tự nhiên ta thấy sợ, sợ bản thân mình, sợ cuộc đời.
Sợ ngày mai khi ta tỉnh dậy, ai đó sẽ biến mất, nhanh như một mũi tên, xuyên thấu rồi vụt tắt.
Sợ những đêm trắng không chợp mắt chỉ để ép mình quên đi những điều
không nên nhớ. Sợ bóng đêm, cô đơn và nỗi nhớ sẽ lại trở thành
những người bạn tri kỷ.
Sợ ngày mai ta lại một mình độc hành trên con đường ấy, lại tiếp tục
vấp ngã. Đứng dậy, bước tiếp chưa được bao lâu rồi lại ngã nhoài.
Biết đến bao giờ niềm đau và nỗi sợ mới rời khỏi ta đây? Có lẽ nó giống
như một mối nhân duyên chẳng thể nào tách rời. Sự yếu mềm giống như một
liều thuốc độc giết hại tấm thân héo gầy cùng thời gian của ta.
Những điều thuộc về quá khứ không thể ngủ yên để xoa dịu trái tim ta.
Những gì diễn ra thực tại đang là quá sức với sự chịu đựng của ta. Và
những gì thuộc về tương lai đang tăm tối, mịt mờ trước mắt ta...
Ta muốn chạy trốn khỏi nơi này. Chạy trốn khỏi sự cũ mèm, khỏi những
đắng cay, chịu đựng. Chạy trốn khỏi những con đường với những vết hằn đã
trở lên nhẵn thín. Khỏi những niềm đau, những nước mắt, những hận
sầu...
Muốn trốn biệt đến một nơi thật xa, không cần ai nhớ, không muốn ai
đau. Quẳng hết quang gánh cuộc đời khỏi đôi vai gầy trầy xước để sống
một cuộc sống không còn nữa những lo toan, mỏi mệt.
Nhưng. Sẽ thế nào đây khi ta muốn chạy trốn đời mà đời chẳng chạy trốn
ta? Sẽ thế nào đây khi mà nơi đâu cũng vẫn chỉ là những đắng cay, những
dối gian, những lừa lọc...?
Thôi thì ta lại trở về với thực tại của ta thôi. Trở về với những gì đã
thuộc về cố hữu. Đó là số phận. Mà đã là số phận thì khó có thể cưỡng
lại được. Phải biết chấp nhận và tự ru ngủ trái tim mình. Mong bình yên
sớm trở về với nó.
Cố lên ta ơi! Ngày mai sẽ ổn. Nhất định sẽ ổn.
Gửi đến em trang_lala: Người con gái ta thầm yêu, có lẽ ta đã yêu em quá nhiều! Ta không trách em, chỉ thầm trách tim ta dại khờ và khó bảo. Đã bao lần ta bảo nó rằng: "Cố quên em!" Cuối cùng thì nó lại ngang bướng, không chịu nghe lời! Nhưng ta sẽ tập viết, tập đánh vẫn chữ "Quên" ấy! Ta sẽ cố gạt những ký ức về em!
Một mai, nỡ 1 ngày nào đó ta không còn trên thế gian này nữa! Khi đọc những dòng tâm sự này! Em đừng khóc em nhé! Vì ở nơi xa đó! Mãi mãi ta không chạm vào em, ta chỉ đứng nhìn em từ phía sau. Hãy mạnh mẽ và "tiết kiệm" giọt nước mắt em nhé! Vì ta không đáng để em khóc đâu!