Thì thôi đừng nhớ

Cũng lâu rồi mày nhỉ, đủ lâu để tìm lại 1 thói quen đã mất...


Đêm,
Khi những ký ức ùa về trong nỗi nhớ,
Thường cũng là lúc người ta trông thấy 1 bóng người lặng ngồi nơi góc tối,
Lặng im...
Lắng nghe từng bản nhạc...
Và ngắm dòng người đang hối hả,
ngoài kia...

...

Từ lúc biết uống cà phê, mày tự hỏi,
cà phê có bao giờ là đắng?
Ừ, cà phê chưa bao giờ là đắng, ít nhất là với mày...
Thế nhưng tối nay cà phê sao lại ĐẮNG??? Rất đắng nữa là khác!!!

Đôi khi...
Ừ thì đôi khi,
cà phê 1 mình cũng có cái hay riêng của nó, cái hay của cảm giác đợi chờ...
Đợi chờ 1 tin nhắn...
Đợi chờ 1 dáng người bé nhỏ,
vụt qua...

Đêm nay lạ mày nhỉ, tự nhiên có nhiều điều thật lòng muốn nói,
phải chăng vì đã đến lúc nhận ra không nên chỉ giữ cho riêng mày?

Cảm giác muốn sẻ chia cứ thôi thúc điều gì đó trong mày à?
Lại có người cảm nhận thấy điều gì đó không bình thường trong mày nữa...
Có những câu hỏi mày biết không cần phải trả lời, nhưng cũng có ngoại lệ,
Và mày tự cho phép mình tạo ra ngoại lệ đó,
vào chính đêm nay,
và có lẽ cũng chỉ đêm nay,
vì chỉ lúc này mày mới thực sự muốn nói ra sự thật!

Gục đầu tìm kiếm, những mong tìm thấy lại 1 điều gì đó thân quen,
một cảm giác muốn tâm sự dường như chính mày đã lãng quên từ lâu lắm...
Nhưng mà,
mày phải hiểu rằng không phải cứ lúc nào mày muốn là được đâu,
bởi vì...

Thôi nào, thôi nào...
Người ta đã không muốn nghe thì mày cũng không cần phải nói...
Hãy cứ giữ lấy cái ngoại lệ ấy cho riêng mày đi thì tốt hơn,
chôn cho sâu vào, thật sâu, càng sâu càng tốt!
Để mãi mãi với mày chỉ là những khờ dại phút chốc thoáng qua...

...

Bất chợt nhớ rồi bất chợt thương,
nhưng mà mày ơi... NGỘ NHẬN!

P/s: Nếu có ai đó vô tình đọc được cái entry này, chỉ cần họ biết, rằng:

I NEED YOU!