Một ngày nặng nhọc, u ám nó khiến anh thật sự thấy mệt mỏi. Thiết nghĩ
anh sẽ ngủ được, sẽ có giấc ngủ sớm thôi. Nằm đó nhắm mắt mà sao lại
không thể thiếp đi hay cho dù là mê man. Trống trải, ngổn ngang xen lẫn
những vô vọng hư không, lại một đêm nữa khó ngủ khi cơ thể anh thấy thật
mệt. Không biết anh sẽ phải làm gì, phải lấy gì để vỗ về giấc ngủ cho
anh bây giờ.
Đêm yên tĩnh, mọi thứ xung quanh chìm vào không gian sâu thẳm của màn
đêm mênh mông không gió, không trăng. Tựa như rơi vào giếng sâu vô tận,
trước mắt nó mọi thứ mờ nhạt, đầu óc trống rỗng, nặng trịch và đau đáu
một nỗi niềm vô thức. Anh không thể quên đi mọi thứ, trái lại càng làm anh đau
hơn, kiệt quệ hơn khi trong chếnh choáng cơn say. Vậy là anh vẫn không
thể ngủ. Ngồi đấy, cầm điện thoại nhắn tin cho em. Nhưng sao tay thì cứ viết, xong cuối cùng lại lưu vào Draft.
Cái bàn làm việc này. Là nơi mà anh hay ngồi đó hàng đêm, có lẽ nó là
nơi mà rành riêng cho anh, nơi mà anh muốn một mình. Nhiều lúc anh vẫn
nghĩ rằng mình lại trở lại con người ngày xưa. Lại trở lại thành một con
người chỉ muốn trong im lặng. Anh sợ, anh sợ lắm.
Bình yên, hai từ mà anh luôn đặt ra câu hỏi. Ai có thể cho, hay bán cho
anh một chút bình yên. Liệu ai có thể bán anh bây giờ? Liệu ai có thể
trao cho anh bình yên? Liệu ai có thể làm cơn sóng gió trong lòng anh
dịu xuống? Chắc sẽ không có ai, nhưng em thì có thể.
Anh không thể tìm thấy một bình yên hoàn hảo nào nữa, thay vào đó anh
tìm cho mình những bình yên khác, lặng lẽ bên đời, như một cách để tôi
dừng lại, sống chậm lại và lắng nghe mình một cách rỏ ràng hơn. Bình yên
với anh không phải là những gì bình lặng nhất mà là tìm thấy sự bình
yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày khi có em ở bên.
"Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười...?"
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười...?"
Những
câu hát da diết đầy xúc cảm kia là của một bản tình ca - một bài hát
nói về tình yêu. Anh cũng là một người đang muốn buông tay khỏi những
dằn vặt để tìm đến một nơi nào đó ngủ trong yên bình.
Đã
có những khi mơ đến cái nơi bình yên ấy. Không thể biết được rằng đó là
nơi nào, đó là xứ sở nào? Có thể nó là một thiên đường chăng? Trên ấy
có những đám mây bay trôi lơ lửng, anh nằm trên mây nghe tiếng hát của
gió ru cơn mơ anh ngủ, có những ánh nắng ngập tràn quanh anh từ mặt trời
rực rỡ kia, anh quên đi mọi sầu lo, đau buồn, nước mắt, có thể mỉm cười
trong một không gian chỉ có anh và những thiên sứ bay quanh hiền dịu.
Người nắm tay anh bước lên cầu vồng, ngắm thế gian tuyệt đẹp trong một
không gian bình yên.
Cơn
mơ anh bay qua một ô cửa sổ nhỏ, nơi đó anh ngồi bên ô cửa ngắm những
bông hoa đang nở vào đầu Thu. Mùa Thu đang dần đến, những cơn gió heo
may cũng sắp tìm rồi, hoa cúc sắp nở, hoa sữa sắp tỏa hương. Khoảng lặng
nào dần bám lấy con tim, đưa dần vào một khung trời nào đó vô hình
không nhìn thấy, chỉ để anh có riêng anh. Đến lúc đó, ngủ ngon trong
tiếng à ơi, quên đi mọi hỗn loạn của cuộc đời, những tiếng thét gào của
đau thương thì tốt biết bao!
"Tiếc
những nụ cười chẳng còn vui tươi...". Tiếc cho một quá khứ giờ đã chẳng
còn nữa. Có những khi quá khứ rất buồn, nhưng thà được ngủ trong quá
khứ xưa, trong vòng tay ấm êm của mẹ, được làm một đứa bé không biết gì
cả, như vậy có tốt hơn không? Cái nụ cười hồn nhiên, vui tươi, ngây thơ
của một đứa trẻ nhỏ sao nhìn đáng yêu đến thế?
Có
những lúc giật mình chỉ riêng anh, anh lại cảm thấy trống vắng đến thế.
Một khi được ngủ lại nơi bình yên thì lúc đó lại không còn ai bên cạnh
nữa. Lại cảm thấy trống trải, cô đơn, hiu quạnh, buồn tẻ. Cảm thấy cuộc
sống dù thế nào vẫn không thể không có một nơi yên bình thực sự. Lại
muốn khóc. Muốn đau. Muốn biết thế nào là một sự yên lặng nhưng cũng
thật khó vì nơi đây không thể thiếu đi một âm thanh.
Gió lại ru nhịp tim anh hát. Cơn mưa buồn cứ thế rơi xuống sau cơn giông tung bụi mù. Những âm thanh thật xa, mà lại quá gần.
Ngủ trong yên bình... Sẽ chẳng có...
Hay là nó quá xa vời mà không tìm thấy được? Anh muốn chạy đi tìm cái nơi xa vời như thế!
Bình yên nhé, trái tim ơi!!!