Đã bao lần anh cố gắng mở lòng mình cho nhiều những suy nghĩ cởi mở hơn…
Anh
thường nhìn về cuộc đời này với toàn là niềm tin, từng gói gém kĩ lưỡng
những tâm tư tình cảm để đôi lúc buồn anh lại mang ra và suy tư thật
khẽ. Nhiều lúc nhìn về em và mối tình sáu năm thấy nó dài trong sự đợi
chờ em ạ. Nó như một vệt khuyết, một lưỡi dao ngọt ngào cắt rách tim anh
ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh để chờ mong.
Biết
là cuộc sống luôn chẳng như mơ bao giờ. Em cũng có cái để em theo đuổi,
và anh cũng luôn có những cái anh theo đuổi rất riêng. Và có lẽ vì vậy
nó đã vô tình liên kết lại thành cái vòng luẩn quẩn của số phận, em chạy
đi vì nó, anh chạy theo nó vì em. Anh thầm oán trách nó đã làm em đau,
nhưng khi em nhói lên, em rơi lệ. Anh còn nhói đau và bấn loạn đau hơn
em gấp nhiều lần…
Nếu
số phận cho anh chọn lựa, trao cho anh quyền năng của những vị thần.
Anh sẽ biến anh là nó, biến nó là hư vô để cho em không sầu nữa. Em sẽ
đến với anh, anh sẽ đến với em mà chẳng hề mơ tưởng.
Nếu
anh có thể có nhiều phép màu, anh sẽ xóa nó khỏi những kí ức trong đầu mình . Để anh quên, em bình yên hứng những yêu thương kia rơi vào lòng, và
ru em ngủ với trọn vẹn hạnh phúc tháng năm.
Nhiều
khi anh muốn em hiểu anh hơn, muốn được em chia cho một ít tâm hồn
đang dầm mình với những miền đau ấy mà vơi. Muốn là cánh hoa dại mãnh
liệt với thiên thu, muốn là ngọn cỏ chạy xa mãi cuối trời mang chân lý
về cho em cuộc sống. Muốn là tất cả, tất cả những thứ hy sinh để đổi cho
em những nụ cười. Em có bao giờ hiểu không?
Và bờ vai này vẫn mãi mang tên em...
Và bờ vai này vẫn mãi mang tên em...