Hai con mắt nhúng vào màn đêm đen, không ngủ, để dành tâm sự cho khúc buồn cũ qua đi...
Hôm nay lại ngẩn ngơ, lại chơi vơi biết bao cung bậc thầm kín. Lặng yên
nơi góc nhỏ thường thấy, giấu mình vào dải lụa đêm thênh thang một màu
huyền bí. Ngồi mãi nơi đây, chọn cho mình điệp khúc quen thuộc, thả hồn
và cảm nhận sẽ chả bao giờ chán. Chợt quan sát phố phường dịu dàng lúc
lên đèn, mơ màng cứ thế chen chân mà thả hồn. Dòng xe cộ chuyển động
dưới đường hài hòa trong từng nhịp điệu, bóng tối gửi bình yên tròn vành
giữa lòng phố ngoan. Đêm hài hòa mát mẻ, khúc đêm ru người khỏi những ý
nghĩ mơ hồ nhấp nhô, đưa vào lòng người về an lành nho nhỏ. Tháng Tám
về với hanh hao trở gió, dồn dập cái se lạnh cồn cào. Mùi hương đêm
quyến rũ đến nao lòng.
Thi thoảng, những lúc về trên căn gác im vắng, lặng lẽ với bao ưu
phiền, lo nghĩ, lại thèm cảm giác có ai đó bên cạnh để chia sẻ, tâm sự,
hay thậm chí cái chạm nhẹ an ủi. Tìm đến nhạc trữ tình mỗi khi trống
trải, lắng nghe và cảm nhận như gu thưởng thức nhàn nhã, sự vỗ về nho
nhỏ chờ đợi giấc mơ lên hình. Chẳng rõ vô tình hay tản mạn, chỉ biết hồi
nhỏ có thói quen nép sau tấm rèm cửa vàng màu mỗi đêm, lắng nghe khúc
buồn da diết phát ra từ khung cửa sổ nhỏ đối diện... mà mơ hồ nghĩ rằng
đằng sau khung cửa ấy có người nghệ sĩ đại tài nào đó đang chơi đàn.
Đôi lúc nhói lòng nghĩ đến, không hẳn là nhớ, mà có gì đó phảng phất
chợt qua, để lại đụng chạm. Muốn nói điều gì đấy, xong lại thôi, chỉ
biết tiếng nhạc hòa với tâm hồn thành dòng cảm xúc bất tử. Và khi tâm
hồn mệt mỏi, tiếng nhạc ngân lên, thì trái tim sẽ cất lời hát đồng cảm.
Nhiều lúc thổn thức, bỗng dưng thấy nghèn nghẹn cổ họng, nước mắt rơi
chầm chậm theo tiếng thở của đêm. Miên man và nhẹ nhàng, từng nốt nhạc
xoa dịu tâm hồn, vẽ lên nỗi nhớ thầm kín được giấu kĩ trong không gian
vẩn vơ những suy tư lãng mạng, tưởng tượng cuộc dạo chơi tươi đẹp với
gam màu xanh biếc, tưởng tượng điệp khúc hạnh phúc tràn về trong niềm
hân hoan mở cửa. Chầm chậm, nín thở, không khóc nữa, mặc dù trái tim
mười chín tuổi chưa từng biết thổn thức... Lòng có nỗi vô hình không thể
diễn tả.
Không có cơn
mưa bất chợt ngang qua, chỉ có đôi mắt rảo hoánh nhìn vào đêm cho vơi
bớt xót xa, lại nấc lên tiếng nhạc như cất giữ người tình lâu năm đang
dang đôi cánh mỏng bay về nơi xa thẳm, mơ về một người, rồi lại hụt hẫng
khi giấc mơ chỉ là giấc mơ, người vẫn không có thực... Chấp nhận tiễn
đưa cái quá khứ mơ hồ vẫn luôn ám ảnh, dù trống vắng với hiện thực vô
hình. Đôi khi con người không có nhiều lựa chọn, tình ca không thể đưa
ta đến giấc mơ có thực, không xoa dịu nhiều nỗi đau ướt cay khóe mi,
nhưng đủ cho sự vỗ về, dù xa xôi, chưa kịp ôm vào tim, lấp đầy góc
khuất. Trải lòng đơn giản vậy thôi.
Sẽ mất bao lâu để quên đi tất cả, không biết...
Đêm mang đến ta chuyến tàu quá khứ, tương lai, có điểm đi, điểm dừng. “Thức đêm mới biết đêm dài”, mình thường nghe thế, quả thực đúng, chuyến hành trình mang túi hành lý diêm dúa và vô vị, đặt điếm đến cho một khát khao, một trái tim chưa mở cửa. Nhiều đêm nhìn lên bầu trời đầy sao, mình chọn cho mình ngôi sao lẻ loi nhất, tự ví mình là ngôi sao bé nhỏ ấy, dường như nó không giống những ngôi sao khác, hâm thật. Nghĩ thế, vì thấy nó cô đơn giống hệt mình vậy.
Đêm mang đến ta chuyến tàu quá khứ, tương lai, có điểm đi, điểm dừng. “Thức đêm mới biết đêm dài”, mình thường nghe thế, quả thực đúng, chuyến hành trình mang túi hành lý diêm dúa và vô vị, đặt điếm đến cho một khát khao, một trái tim chưa mở cửa. Nhiều đêm nhìn lên bầu trời đầy sao, mình chọn cho mình ngôi sao lẻ loi nhất, tự ví mình là ngôi sao bé nhỏ ấy, dường như nó không giống những ngôi sao khác, hâm thật. Nghĩ thế, vì thấy nó cô đơn giống hệt mình vậy.
Ánh đèn đường đã tắt tự bao giờ, bình minh đến thật nhanh mang bao mơ
hồ về nơi xa thẳm. Bản tình ca cũng đến hồi kết thúc, mang giai điệu đêm
ra đi. Để rồi giữa ban ngày, lại có những cuộc hẹn hò chẳng đầu, chẳng
cuối... trong mong ngóng, khát khao, đợi chờ.
Tự hứa với lòng mình, sẽ không thắc mắc sự mệt mỏi của đôi mắt. Đâu có gì lạ, âu cũng là suy tư.
Vẩn vơ đêm trắng bâng quơ...
(Hà Nội, 3:00, ngày 12/08/2012)