Ngày 1:
- Anh à, anh có yêu em không?
- Nếu không yêu sao anh phải gặp em, chiều chuộng em suốt chứ?
- Vậy là có yêu hay không ?
- Có…
Ngày 2:
- Anh à, anh có yêu em không?
- Anh nhớ hôm qua đã trả lời câu này rồi mà.
- Em muốn nghe nữa cơ…
- Có…
Ngày 3:
- Anh à, anh có yêu em không?
- Sao em hỏi nhiều thế?
- …
Nếu
bạn thấy đoạn đối thoại trên nghe quen quen, bạn hẳn là một người đang
yêu, hoặc đã từng yêu. Nếu bạn là gái, bạn sẽ dấm dứt rằng đám đàn ông
sao mà vô tâm. Nếu bạn là trai, bạn sẽ thở dài rằng phụ nữ quả là rắc
rối. Điều này các cụ đã nói lâu rồi: “Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu
bằng tai”.
Buổi
cà phê nhân một ngày Hà Nội nắng đẹp, anh bạn tôi than phiền: “Sao đám
đàn bà con gái các cậu cứ thích hỏi đi hỏi lại cái câu xưa như trái đất
thế nhỉ. Yêu nhau vài năm trời, đến cả mấy ông xe ôm đầu ngõ cũng biết
tường tận mà ngày nào cũng phải hỏi: “Anh có yêu em không?”.
Tôi
cười: “Hỏi là việc của phụ nữ chúng tôi, đàn ông các cậu chỉ cần “Ừ”
một cái là êm thấm chứ có sao đâu”. Tức thì anh bạn tôi thở dài thườn
thượt: “Đâu phải gật đầu là xong, trả lời không nhiệt tình, nàng lại
ngay lập tức quy cho cái tội qua loa, trốn tránh, rồi nhẹ thì im lặng
dỗi hờn, nặng thì rơm rớm nước mắt bảo anh không còn tha thiết với em
như ngày xưa”.
Nghe
xong, tôi bỗng ngớ ra. Hóa ra phụ nữ hình như…lắm chuyện thật. Trong
suốt thời gian của một cuộc tình, hình như đàn ông chỉ nhiều nhất hai
lần hỏi: “Em có (còn) yêu anh không?”. Lần đầu là khi tỏ tình, lần thứ
hai có lẽ là lúc tình yêu đang…hấp hối. Còn phụ nữ sau khi trả lời câu
đầu tiên của đàn ông, họ sẽ hỏi triền miên ngày này qua ngày khác, giờ
này qua giờ khác, mà luôn đòi hỏi đàn ông phải sáng tạo trong cách trả
lời.
Đàn
bà đa nghi, nhất là trong chuyện tình cảm. Ngay cả khi được yêu, trái
tim họ cũng đầy lo âu, luôn muốn hỏi, luôn muốn được trả lời dù chỉ để
yên lòng trong phút chốc. Tôi an ủi anh bạn mình rằng câu “Anh yêu em
không?” với phụ nữ như một phản xạ vậy, tựa như cơn ho phải bật ra không
kìm lại được. Nhưng khổ nỗi, trăm lần như một, họ đều mong ngóng sự đáp
lại của đàn ông để rồi hạnh phúc hay buồn bã dựa trên những gì họ nhận
lại. Mà đàn ông thì đâu có đủ kiên nhẫn và tinh tế mỗi ngày như vậy.
Không
phải phụ nữ ngốc đến mức không nhận ra được đâu là chân tình trong
những việc đàn ông làm cho họ. Họ vẫn yêu những người đàn ông nói ít làm
nhiều, và nếu bạn chỉ giỏi dùng lời ngon ngọt chứ không chịu bỏ chút
công sức nào để có được họ, bạn vẫn bị “hạ đo ván” như thường. Nhưng khổ
nỗi, với trái tim yếu đuối của một cô gái đang yêu, những lời yêu
thương giống như chất kích thích cực mạnh, giống như oxi để hít thở vậy.
Một câu “có cánh” đủ làm họ lâng lâng, hạnh phúc, và mấy ngày sau nghĩ
tới vẫn còn ngây ngất và hồn nhiên cười một mình.
Nhưng
đàn ông cũng đừng nói suông rồi để đấy, bởi đâu ai sống mãi được chỉ
với không khí, dẫu nó quan trọng. Chẳng lời yêu thương nào có đôi cánh
vững chãi nếu như nó được bay lên từ một nền tảng rỗng không và yếu ớt.
Và
cũng đừng tưởng có thể dùng những lời ngon ngọt giả dối để làm yên lòng
phụ nữ. Thực ra, phụ nữ dù…nhiều chuyện nhưng lại rất tỉnh táo. Lời nào
thật, lời nào dối, họ biết. Có điều, biết nhưng vẫn không cưỡng lại
được cái cảm giác được ngã vào nó. Có người kể với tôi trong nụ cười
buồn: “Đâu phải nghe được một câu “Anh yêu em” là hạnh phúc. Nhiều khi,
nghe câu nói ấy mà quặn lòng vì mình biết rõ anh ta nói dối”.
Biết
vậy sao còn hỏi? Phụ nữ mà, dẫu biết đến 90% điều mà mình nhận được là
dối trá, nếu yêu, họ vẫn hết lần này đến lần khác đặt niềm tin vào 10%
còn lại. Dù rằng sự nhạy cảm sẽ luôn cho họ biết được sự thật trước khi
nó được nói ra.
Tôi
vẫn thường đùa rằng phụ nữ có lẽ là người sắp xếp thời gian khoa học
hơn đàn ông. Bởi trong khi đàn ông than phiền rằng họ phải lo việc lớn,
không có thời gian cho những chuyện “yêu đương tủn mủn”, thì phụ nữ lại
vừa làm những chuyện lớn chả kém, vừa thừa thời gian để mà “phù phiếm”.
Tôi
dùng từ “phù phiếm” bởi đó là cách mà nhiều người đàn ông gọi tên những
yêu cầu, đòi hỏi, nhõng nhẽo của một người phụ nữ khi yêu. Nhưng đàn
ông có bao giờ tự hỏi tại sao trái tim phụ nữ lại có thể đồng thời vừa
giặt giũ vừa ca hát, vừa giận hờn vừa tha thứ, vừa nghiêm khắc vừa ngọt
ngào, ấm áp đến nỗi có thể làm mọi thứ tan chảy, chính là nhờ sự “phù
phiếm” ấy đấy.
Phụ
nữ bẩm sinh đã có cách để yêu những điều nhỏ nhặt, quan tâm đến những
vụn vặt mà đàn ông vô tâm bỏ qua trong đời, để kiên nhẫn lấp đầy từng
khoảng trống một. Còn khoảng trống trong tim họ, vẫn cần những lời yêu
thương ấm áp của một người đàn ông để có thể yên lòng.