Truyện cổ tích giờ không còn thật nữa
Anh im lặng nhìn em qua khe cửa
Tự dối lòng: vẫn thấy người mình yêu!
Có bao giờ em nhớ biển một chiều
Của năm ấy mình bỗng gần nhau quá
Trái tim anh chợt trở thành xa lạ
Với chính mình, chẳng hiểu nổi tại sao?
Anh chẳng phải chàng hiệp sĩ phương nao
Em cũng không là thiên thần trong truyện
Có lẽ vậy mà tình yêu tan biến
Trên những lời vô nghĩa quá khô khan.
Không cổ tích nên cũng chẳng gian nan
Chẳng mụ phù thủy ám hại nàng công chúa
Nên Hoàng tử cũng không là anh nữa
Nụ hôn nào - đánh thức được tình yêu?
Có bao giờ em biết anh nhớ nhiều
Biển hoang vắng chỉ hai người dạo bước
Câu thơ trên môi sóng trào theo nước
Chiếc lá cuối cùng chẳng rụng về tim
Có bao giờ em biết anh lặng im
Nghĩ về biển, về trăng và mây sáng
Nghĩ về em, hoa tím chiều chạng vạng
Sóng lại gầm gào tan truyện cổ tích xưa.
Có bao giờ em nhớ biển một chiều
Của năm ấy mình bỗng gần nhau quá
Trái tim anh chợt trở thành xa lạ
Với chính mình, chẳng hiểu nổi tại sao?
Anh chẳng phải chàng hiệp sĩ phương nao
Em cũng không là thiên thần trong truyện
Có lẽ vậy mà tình yêu tan biến
Trên những lời vô nghĩa quá khô khan.
Không cổ tích nên cũng chẳng gian nan
Chẳng mụ phù thủy ám hại nàng công chúa
Nên Hoàng tử cũng không là anh nữa
Nụ hôn nào - đánh thức được tình yêu?
Có bao giờ em biết anh nhớ nhiều
Biển hoang vắng chỉ hai người dạo bước
Câu thơ trên môi sóng trào theo nước
Chiếc lá cuối cùng chẳng rụng về tim
Có bao giờ em biết anh lặng im
Nghĩ về biển, về trăng và mây sáng
Nghĩ về em, hoa tím chiều chạng vạng
Sóng lại gầm gào tan truyện cổ tích xưa.