Gói nắng vào gió, ta gửi đến em

a
Lọn tóc rối trong chiều gió lay, trời cuối thu những cơn mưa rơi giăng kín khắp lối nhỏ. Đọng trên mi ai, đọng trên tóc ai những lấm tấm li ti, đọng trên vai ai khi chỉ đủ mềm. Em dịu dàng, nhưng ta thấy trong em đâu đó những thoảng buồn của thu còn man mác thật đậm sâu. Trời cuối thu rồi đó, đông chớm về cùng từng cơn gió lạnh trời phương bắc xa xôi. Có phải em đang kiếm tìm một ánh nắng vàng để ủ ấm cho một tình yêu bỏng cháy, và có phải em đang cần lắm một linh hồn mạnh mẽ, yêu thương và đầy chân thật đến bên em chỉ lặng với từng ánh mắt, chỉ lặng với vòng tay xiết thật chặt đôi vai…

Ta yêu em cũng bởi ta yêu những màu trắng em mang, ta say em cũng bởi những suy nghĩ trong tâm hồn non nớt yếu đuối ấy. Đơn giản, không quá hào nhoáng như những gì ta đã trải qua. Ta thích tâm hồn nhỏ ấy, ta yêu tất cả những gì mà em mang trong nó. Và cơn gió thu nào đã qua bỏ lại em nơi mặt đất khô cằn như chết lặng vì giá rét trời đông…dẫu nó có quay lại bên em bất chợt đấy, nhưng liệu có còn ý nghĩa gì khi nó chỉ đang làm cho tâm hồn em thấy lạnh thêm. Hay nó chỉ mang những hạt bụi phong trần phủ dày đặc lên tấm thân em những nhuốm bạc…em mạnh mẽ trong lời nói là thế, nhưng ta thấy đâu đó trong em những yếu ớt dấu mãi nơi những khoảng lặng kia. Những vết xước thời gian như ngọt lịm cứa sâu và xói mòn dần linh hồn em dài theo năm tháng…

Và có phải cô bé mùa đông là ám chỉ trái tim em đã giá lạnh, có phải em yêu loài hoa dại vì nó rất mỏng manh, cũng giống như chính tâm trạng của em bây giờ. Gió chỉ khẽ lay thôi là cánh hoa sẽ tàn trước gió, nhưng hoa đi để lại nơi mặt đất những yên bình đủ để mùa sau cho hoa trở lại mãnh liệt hơn. Hoa vẫn sẽ hồi sinh đấy chứ nhỉ, vậy là đáy sâu nơi em ta lại thấy nhen nhóm một sức sống mãnh liệt. Một cô bé mùa đông mang trái tim giá lạnh, đang co ro run rẩy để gồng mình trước từng cơn gió của cuộc đời. Nhưng đâu đó dòng máu của em vẫn còn chút hơi ấm đủ để làm em hồi sinh và khoác lên mình đầy sức sống căng tràn…

Và nơi trời phương nam luôn rực rỡ những ánh vàng, ta chỉ biết gửi bằng ngọn gió ấm tới nơi em. Ta mong em hãy nhận nó, và mãnh liệt để đứng vững vàng giữa trời mùa đông. Ta mong em khi mùa sau đông tới, em sẽ chẳng dấu mình dươi một cái tên lạnh lùng như thế nữa. Trời phương xa có lẽ đang đắm mình nhẹ nhàng trước những cơn mưa bay lất phất, những cơn gió giờ này có lẽ chỉ còn đầy nắng phương nam. Trong cơn mưa đâu đó, ta vẫn lạc trong nhau từ những ý nghĩ không hình định. Ta sẽ chờ mùa xuân, loài hoa dại em yêu quý sẽ hồi sinh đầy sức trẻ, đầy tinh khôi và đầy những xúc cảm riêng tư. Trời nam buông một ánh nắng vàng, ta khẽ gói vào gió tất cả và gửi tới cho em…