Cố gắng không nhún nhường, không gục ngã trước những chông gai và thử
thách của đời rải rác trên con đường anh, cố gắng đi nhẹ nhàng cho đôi
chân không rướm máu đơn côi. Anh lê lết qua từng chặng nhớ chặng thương,
chặng đau và cả hận.
Chẳng phải anh đang cố gắng làm mình tổn thương, làm mình đau nhưng chỉ
có thế, chỉ chính anh làm trái tim mình đau buốt thì nỗi nhớ em mới không
tràn về trong tâm trí. Chỉ thế, chỉ thế thôi em à!
Thời gian trôi đi, kéo theo bóng hình em trong con tim anh lắng xuống. Anh cứ ngỡ rằng em chẳng còn lưu đọng trong anh. Nhưng thời gian cũng
không thể nào xóa hết hình ảnh về em, từng ngày từng ngày càng khắc sâu
vào trong nỗi nhớ.
Yêu em, anh đã khóa chặt cánh cửa trái tim mình, một lần chết lặng rồi sống
lại mà lạnh buốt, băng giá cả một tâm hồn một thời say sưa tình nồng. Thế mà con tim anh lại đau buốt, lầm tưởng tình còn mãi bên anh.
Bao lần thả hồn mình vào trong nắng, để khoe sắc đôi môi, ngả nghiêng
mình theo điệu múa của gió trời. Thế nhưng, tất cả lại làm anh nhớ tới em, nhớ tới quá khứ, ký ức của ngày hôm qua...
... Em!
Anh vứt bỏ tất cả, cố gắng dồn nén những đau thương, vươn rộng đôi tay
với lấy những khóc than lệ đắng vứt vào hoang hoải một miền xa ngục
thẳm. Bước chân vào trong tim mình, mở rộng cánh cửa bao ngày khép kín,
anh ra sức nạo vét những nhớ mong, những hình bóng, những ký ức về em để đem vứt bỏ tất cả ra khỏi trái tim mình. Để một lần cuối cho tim anh thôi đau buốt, để một lần nữa trái tim anh mở cửa mà chẳng có hình ảnh em tràn về, làm khóe mắt cay cay.
Tạm biệt nhé những đau thương...
Trả ngươi về bên quá khứ, trả ngươi về tình yêu xưa...
Trả em một cuộc tình làm tim anh chảy máu...
Chỉ thế thôi, anh nạo vét những bụi tình còn lại để trả về với quá khứ khi xưa, để con tim anh không còn mong nhớ...
... Để một ngày anh được làm nắng gọi gió về trong mơ!