Đôi khi người ta bị cuốn vào một guồng xoáy nào đó do cuộc đời nhưng
cũng có thể là do chính mình tạo ra, những nỗi buồn và khổ đau đan xen
nhau trong một mớ hỗn độn. Đã bao giờ em hỏi mình đã sống tốt chưa? Đã
bao giờ em nhìn lại những tháng ngày đi qua và em thấy hối tiếc vì một
điều gì đó?
Có lẽ! Cũng giống như tôi vậy. Những hối tiếc ấy nhiều khi chỉ nhỏ bé
như một hạt mầm vừa mới bung mình sau lớp cát mà con dã tràng nào đó đã
se trong nhiều năm dài trên bãi biển hoang vu. Nhưng rồi theo thời gian
những luyến tiếc lại lớn dần. Cuộc đời càng dài thì sự luyến tiếc cho
điều gì đó càng có nguy cơ trở thành cổ thụ. Rồi có những căn bệnh còn
trầm kha hơn cả ung thư, có những căn bệnh khiến lòng người trở nên mục
rỗng, tự kỷ và hồ nghi. Càng bị va vấp người ta càng chai sạn, càng chai
sạn người ta càng đánh mất những cảm xúc tinh khiết thuở nào.
Hãy cứ yêu thương nhau đi! Yêu và lặng im cảm nhận từng hơi thở của
nhau vào những ngày trời trở gió. Tình cảm sẽ giúp hàn gắn những nỗi đau
vô hạn định một cách nhanh chóng và hoàn hảo. Hãy cứ vượt qua những cái
giậu mồng tơi để tìm cô hàng xóm, để chia nhau từng chút một niềm vui
nho nhỏ trong ngày. Hãy cứ gieo những hạt nắng lên đất mẹ một cách vô tư
như vầng dương mùa Thu mới. Chẳng bao giờ mặt trời đặt cho mình câu hỏi
rằng mình đã cho đi bao nhiêu năng lượng trong một ngày. Còn ta? Đôi
khi ta đã tự đặt câu hỏi rằng mình đã làm được bao nhiêu việc tốt trong
một ngày mà quên mất bản thân có những lúc đã vô tâm đến kinh ngạc.
Hãy cứ vô tư đi! Vô tư để có thể cười một nụ cười rạng rỡ nhất trong
một ngày. Vô tư để không phải lăn tăn suy nghĩ khi mình đã yêu thương ai
đó bằng con tim chân thật mà không được nhận lại sự chân thật vốn dĩ.
Vô tư để không cảm thấy đau nhức khi ai đó quay lưng lại với mình mà
quên mất một thuở nào đó họ đã khẳng định sẽ bên ta trong mọi phong ba.
Đừng quên những nỗi đau đã qua vì những nỗi đau ấy giúp ta bớt đi vụng
dại, giúp ta mở lòng mình ra hơn với những thân phận thiếu may mắn. Đừng
quên những bài học mà ta lượm được khi lòng tin bị phản bội một cách
chua chát nhất. Bởi vì nó giúp ta bớt ngô nghê với đời.
Sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư mỗi ngày trên phố, trên rừng,
trên bãi cát vàng rực rỡ? Cứ vô tư yêu thương, vô tư trao đi, vô tư mở
cửa tâm hồn. Mỗi ngày cứ vô tư cười nói, cứ vô tư đặt niềm hi vọng vào
nơi nào ta cảm thấy sẽ an nhiên. Cứ vô tư yêu người, yêu đời như thế đi
em!
Sau những ngày khóc. Gió sẽ lau những tủi hờn cho em. Sau những cơn bão
tố, sẽ có người mở lòng nắm lấy tay em. Giữa những lúc cô đơn nhất, sẽ
có người gọi điện cho em, sẽ có người nói rằng cần nhìn thấy em cười,
cần thấy em vui. Và dù cho một ngày nào đó mọi thứ quay lưng lại với em
thì nơi quê nhà vẫn còn bóng mẹ già tựa cửa, vẫn còn tuổi thơ em và
những hồn nhiên em đã từng qua. Hãy trở về nhà khi em đau khổ.
Em đã từng rơi vào vực thẳm của khổ đau chưa? Em đã từng nếm những vị
chát đắng của tình yêu chưa? Có thể là em đã từng. Nhưng còn về phía em,
trong suốt cuộc hành trình tồn tại của em, em đã thực sự sống tốt chưa?
Em đã thực sự hoàn toàn vô tư cho đi và nhận lại?
Em cứ cho đi không cần nhận lại. Cứ khóc đi khi tim em có nhiều vết
xước vì ai đó và vì điều gì đó. Em cứ sẻ chia với một điểm tựa nào đấy
mà em thấy em có thể dịu vơi đi cô đơn. Hãy sống không tị hiềm, không
giành giật, không hò dô ta đẩy người nào đó xuống đáy vực. Hãy sống lặng
yên hiền lành như dòng sông quê hương, như những thiên thần bé.
Ngày nào đó có thể anh cũng như tất cả đều trở về cát bụi. Nhưng mặt
trời vẫn chiếu những tia nắng ấm lên nấm mồ anh. Trên tấm bia vẫn khắc
cho anh dòng tên băng thời gian và ký ức. Những ngày qua anh đã sống, sao
không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư? Yêu em nhiều lắm!