Cố chạy, dồn hết sức vào đôi chân đang chênh vênh trên từng đoạn đường
gai góc để chạy thật nhanh, như rằng đang cố chốn một điều gì đó vô cùng
đau khổ.
Sợ hãi, đắm chìm vào những bóng tối để lảng tránh những sự đuổi bắt của
tuyệt vọng và đau thương. Anh chạy và rồi nhận ra đôi chân mình đang dần
kiệt sức.
Anh đi lạc vào một miền ảo mộng, nơi ấy anh được ôm trọn em trong vòng tay, được yêu và được nhớ. Còn với thực tại nơi đây, anh ngổn ngang giữa
những hoang hoải, tưởng tượng và cả những khổ đau mất mát, những tàn tật
của bùn lầy máu đỏ.
Anh chạy thật nhanh, tìm một nơi thật kín đáo. Thế rồi anh lạc vào màn
đêm đen đặc với những sương trắng lanh toát một trái tim đơn độc, lẻ
loi.
Một tâm hồn băng bọc, chắp vá bởi những thương đau, cố gằng tìm một cái
gì đó thế nhưng tìm hoài mà đôi mắt anh lại bỗng thấy mỏi mệt. Chìm sâu
vào giấc mộng cô liêu.
Anh chạy để mong thoát khỏi những tang tóc si mê khổ đau ấy. Trốn để
những thương đau kia không len lỏi được vào trong tim anh, không làm anh nhức nhối, nhớ mong trong từng giấc ngủ. Lạc lờ một khoảng không chìm
đắm với những mất mát một đời mê dại.
Qua mau thôi. Anh ẩn mình, nép mình vào trong bóng tối, ngồi thụp xuống
mong dẫm nát được những tí tách lệ trào trên miền đau tím.
Rồi anh vượt khỏi ranh rới những hư vô, quay lại với sự thực tàn khốc.
Cướp đi tình yêu anh một màn cô độc. Anh chạy tới cầu cứu cỏ cây chiều tỏa
nắng. Mong một chút bình yên cho tim mình, cho anh, cho những giọt lệ
được ngủ yên giây lát.
Đời anh với những vũng lầy đẫm máu, với những bước chân qua in hằn lốt
chân sâu trên diềm con tim mềm yếu, sây sát bởi những ganh đua ghen ghét
cho cuộc tình đầy những nan giải, vớt vát, níu kéo và đau thương.
Luôn trốn chạy để con tim được ngày bình yên, để khóe môi không nếm
những vị đắng, để con tim không nghẹt thở trong những giọt nước mắt đớn
đau.
Anh yếu đuối, anh trốn chạy.
Những khổ đau đi tìm anh.
Em sẽ đi tìm anh chứ? Đừng để anh bị kéo lại bởi những sợ hãi thương đau của cuộc tình một thời câm nín.
Anh cần em đến bên anh. Anh muốn xua tan đi những ý nghĩ cuồng dại trong
mình. Anh chỉ biết trốn chạy thật nhanh tới bên em để tất cả ở lại phía
sau, để tình yêu, để hơi ấm bên em xua tan những mệt nhọc và ban phát
cho trái tim anh sự hồi sinh.
Nhưng...
Anh vẫn mãi là một người yếu đuối, vẫn mãi là người phải chạy trốn, phải nép mình vào bóng tối cô liêu, lạnh lùng và sắc sảo.