Trong
tình yêu luôn có nhiều sự giằng xé, trong suy nghĩ luôn có nhiều những
buồn vui lẫn lộn. Tình yêu cũng giống như một cuộc hành trình có bắt đầu
và cũng có kết thúc mà đó là do mỗi người tự tạo nên cho mình một kết
thúc đẹp hay một kết thúc không được như mong đợi. Nhưng dù có kết thúc
như thế nào đi nữa thì chắc chắn một điều là sẽ để lại trong lòng mỗi
con người đó rất nhiều những ký ức vui buồn.
Chiều vê trên phố vắng không em, hàng
cây quạnh quẽ sầu lắng buồn vương từng chút cỗi… Và anh đang nhặt
nhạnh, gói gém tất cả để gửi lại chút tình em, trong câu thơ đời còn
giang dở.
Hôm qua đôi tay nào nóng ấm dắt anh qua bồn mùa yêu vụng dại, dắt anh về nơi cánh diều biếc nơi đồng cỏ xanh với câu ca anh hát giữa đại ngàn. Tiếng yêu khi ấy anh tưởng đã trọn vẹn là yêu, đã tưởng rằng cuộc sống vốn ban tặng cho mình một quà thực sự lớn. Gió miên lạc gọi tiếng yêu thương thổn thức những nét xuân thì, đi mãi về miền lãng, của đất trời, như chỉ có đôi cánh chim nhỏ thiên thần bay mãi.
Nhưng hôm nay và về sau anh chợt nhận ra, đường anh đi vốn chẳng mang tên em phải không? Và anh vốn chẳng là gì trong trái tim em. Qua rồi mùa hoa sữa, tiếng én liệng chở nắng đón sớm mai khi sương còn long lanh trên lá. Qua rồi tiếng đỗ quyên hót gọi hè về trên những phiền lá đầy xinh tươi, cánh phượng thắm trao tay mà lòng không thôi rớt lệ…Thu anh lẻ loi bước trên nền của thảm lá vàng xót thương, kêu lên từng đợt nhẹ ru tâm hồn theo gió. Đông về cứ thế mọi thứ như không ngủ yên vì lạnh, mà vẫn cố gợi trong nét sầu buồn là gì đó nhớ nhung nhất…
Lại một khoảng thời gian qua, lại một
bầu trời kí ức được đong thêm những giọt buồn. Anh cũng chỉ là đôi chút
gì đó thôi phải không? Không là người luôn hiểu hết mọi tâm tư của em.
Hay đơn giản, vì anh quá hiểu, quá biết rõ những dấu lặng giấu kĩ nơi
đó, để rồi chính anh còn chưa kịp vội lau khô đi niệm cũ, thì tất cả đã
vội mãi nhẹ tan.
Trong trống vắng anh cũng cố chỉ nhớ về em, trong cô quạnh anh cũng chỉ muốn mình khóc vì em. Và trong khoảng thời gian cô lẻ anh cũng chẳng thể nào cho phép mình quên em. Anh biết, thời gian chưa đủ chín, tình cảm đôi ta cũng chưa vội đủ ươm nồng. Nhưng đâu đó cái gì làm con người ta hạnh phúc thì thật khó để quên...
Anh vẫn vui cười vì đôi chút niềm tin
không tắt, vẫn mạnh mẽ, vẫn yêu nhưng không hẳn phải quên em. Vì đâu đó
em vẫn là người mà anh mong chờ nhất ở một ngã rẽ nào vô định. Vì nền
đời đa sắc, vì Trái Đất luôn tròn và không hẳn là ta mãi mãi rời xa. Dù
cách xa hai địa cực, dù là một vật thể rơi tự do mãi cũng sẽ có điểm
dừng cuối thôi, phải không em?
Bây giờ có lẽ anh cũng đã sẵn sàng để yêu và thương trọn vẹn một ai đó không hối tiếc. Biết là không dễ, biết là chẳng phải luôn như mộng của một cõi tiên. Đôi khi lớn rồi con người ta vẫn còn gì đó vụng dại, chín chắn rồi vẫn còn đó những cố chấp khi yêu. Nhưng không hẳn là không được quyền hi vọng và đặt niềm tin vào tất cả phải không? Đôi lần trong giấc mơ anh vẫn tự thưởng cho mình một viễn mộng. Một đồng cỏ xanh non với bóng dáng cô thiếu nữ tươi trẻ nét xuân thì. Giang đôi tay hứng gió, gọi tình yêu trong anh thức tỉnh…
Và có lẽ đã đến lúc anh cần cho mọi
thứ đi vào một quỹ đạo riêng của cuộc đời rồi. Sẽ là chương mới đầy
những điều thú vị sẽ mở ra. Là anh luôn trầm lắng nhưng không biết buồn
với ai. Là ai đó luôn tươi vui và chỉ biết khóc to khi đời buồn. Là ai
đó đêm đêm hay thở than một mình và chẳng biết chia sẻ cùng ai. Và là ai
thì cũng có riêng một bầu trời, anh cũng thế. Trước đây anh đã từng
mượn bầu trời trong sáng của riêng em để giữ, giờ anh xin nhặt và trả
lại nó cho em. Thinh lặng…im ắng…và không chút ồn ào. Không nước mắt
rơi, cũng không là gì đó nghẹn ngào, mà chỉ đơn giản là kí ức như trong
khiết nhất về em…
Cho anh xin trả lại tất cả nhé…tất cả bầu trời anh đã giữ trong em. Anh lặng lẽ ra đi, về một nơi xa vắng không phải vì anh tìm cách trốn chạy, là vì anh muốn học cách quên em. Khi em đọc được những dòng tâm sự này! Thì anh đã ở nơi xa đó rồi! Anh trốn kỹ lắm đấy! Em không tìm ra được anh đâu! Đừng bận tâm, đừng phiền lòng vì anh! Hãy sống yên vui, hạnh phúc bên người mà em hằng mơ, người em chọn yêu em nhé! Vĩnh biệt Hà Nội! Chào tạm biệt em! Tạm biệt những dấu yêu!
Sự
thay đổi là một điều không thể nào đoán trước và ngăn chặn nó được.
Điều đó tùy thuộc vào chính bản thân của mỗi chúng ta cảm nhận và thể
hiện tình cảm với nhau như thế nào? Để có thể tránh được những thay đổi
những điều đáng tiếc không đáng xảy ra trong tình yêu và có thể dẫn đến
làm tan vỡ tất cả và kết thúc mọi thứ để lại trong nhau là những vết
thương lòng sâu lắng những đắng cay của sự kết thúc.
Hôm qua đôi tay nào nóng ấm dắt anh qua bồn mùa yêu vụng dại, dắt anh về nơi cánh diều biếc nơi đồng cỏ xanh với câu ca anh hát giữa đại ngàn. Tiếng yêu khi ấy anh tưởng đã trọn vẹn là yêu, đã tưởng rằng cuộc sống vốn ban tặng cho mình một quà thực sự lớn. Gió miên lạc gọi tiếng yêu thương thổn thức những nét xuân thì, đi mãi về miền lãng, của đất trời, như chỉ có đôi cánh chim nhỏ thiên thần bay mãi.
Nhưng hôm nay và về sau anh chợt nhận ra, đường anh đi vốn chẳng mang tên em phải không? Và anh vốn chẳng là gì trong trái tim em. Qua rồi mùa hoa sữa, tiếng én liệng chở nắng đón sớm mai khi sương còn long lanh trên lá. Qua rồi tiếng đỗ quyên hót gọi hè về trên những phiền lá đầy xinh tươi, cánh phượng thắm trao tay mà lòng không thôi rớt lệ…Thu anh lẻ loi bước trên nền của thảm lá vàng xót thương, kêu lên từng đợt nhẹ ru tâm hồn theo gió. Đông về cứ thế mọi thứ như không ngủ yên vì lạnh, mà vẫn cố gợi trong nét sầu buồn là gì đó nhớ nhung nhất…
Trong trống vắng anh cũng cố chỉ nhớ về em, trong cô quạnh anh cũng chỉ muốn mình khóc vì em. Và trong khoảng thời gian cô lẻ anh cũng chẳng thể nào cho phép mình quên em. Anh biết, thời gian chưa đủ chín, tình cảm đôi ta cũng chưa vội đủ ươm nồng. Nhưng đâu đó cái gì làm con người ta hạnh phúc thì thật khó để quên...
Bây giờ có lẽ anh cũng đã sẵn sàng để yêu và thương trọn vẹn một ai đó không hối tiếc. Biết là không dễ, biết là chẳng phải luôn như mộng của một cõi tiên. Đôi khi lớn rồi con người ta vẫn còn gì đó vụng dại, chín chắn rồi vẫn còn đó những cố chấp khi yêu. Nhưng không hẳn là không được quyền hi vọng và đặt niềm tin vào tất cả phải không? Đôi lần trong giấc mơ anh vẫn tự thưởng cho mình một viễn mộng. Một đồng cỏ xanh non với bóng dáng cô thiếu nữ tươi trẻ nét xuân thì. Giang đôi tay hứng gió, gọi tình yêu trong anh thức tỉnh…