Khóc chi em, biết đâu mai thiên hạ sẽ khóc mình

Đã rất nhiều lần tôi nói với em, là con gái đằng sau vẻ dịu dàng và mỏng manh cần phải ngang tàn và ngạo nghễ một chút.
Hãy úp mặt vào nhẫn nại, nỗi đau đã thấm đẫm từng tế bào, em còn đi tìm gì giữa những tháng năm kỷ niệm đã thành hoang phế.
Người ta già nua trong lớp vỏ của người từng trãi và yêu bằng cách rót vào tai em những triết lý ngọt ngào nhưng đầy giả tạo, em cứ ngây thơ tin và phóng khoáng trao đến quên mình, cứ ngỡ rằng mình đang ở trong vòng tay cổ thụ.
Nhưng đâu ngỡ người ta dắt em đi qua những ngõ lối tầm thường, để rồi một ngày em nhận ra trong trái tim người ấy có đến hai bóng hình, người toan tính cuộc tình rất dịu dàng và vô vàn cơ hội.
Một ngây thơ và hiền như cỏ dại. Một bên thanh cao và thế mạnh.
Em mỏng manh quá nên chỉ biết giấu mình trong tiếng thở dài của những đêm điêu linh. Ai có thể trả lời và dẫn dụ cho em biết đâu là con đường đi đích thực. Ôi tình yêu, có lẽ nào bản chất nó sẽ dần dà trở thành ứng phó.
Con người khi mới chào đời đã biết học cách để yêu thương và dằn lòng trước những ranh giới toan tính, được mất. Cuộc cờ số phận chưa ai đi đến điểm tận cùng nên chưa biết ai thành, ai bại.
Đứng dậy mà lau nước mắt đi em, khóc chi biết đâu mai thiên hạ sẽ khóc mình.
Hãy hãnh tiến nghênh ngang và quên đi thời con gái, nếu một mai người có nhắc về kỷ niệm, em cứ mỉa mai cười và nhắc về mảnh kí ức được đánh đổi bằng những đồng xu vô mãn. Nền của phố mà em và người từng đi qua giờ đã trở thành nghĩa trang đang chôn chiếc bình di hài kí ức.
Lòng người như là khái niệm của chứng di căn ung thư, một khi người mang tình yêu ra làm đối tượng kinh doanh và lọc lừa đong đếm. Cuộc tình này em không muốn là hoàng hôn, nhưng người vẫn cứ muốn níu kéo mặt trời còn lửa.
Để làm gì? Vẫn biết em vẫn hiền ngoan chung thủy như buổi đầu em hứa. Nhưng hãy trơ lì lên em, trước những giả dối ngọt ngào của cuộc đời giăng sẵng.
Người bây giờ như loài rêu và đang phơi linh hồn mình trên đá, hãy dặn lòng vô cảm đi em. Quên đi em bây giờ không còn là em của tháng ngày tóc mơn trong gió, thả tất cả rơi vào hư không một hoài niệm cổ.
 Vị của ngày hôm qua dường như rất đắng mà em đã trót cưu mang một thời. Giờ em chọn về hay ở lại.
Một thênh thang.
Một quang gánh đời em.
Nếu người đã lạc đường, em phải buộc lòng đi lối khác, dẫu suốt chặn đường tiếp theo không còn người bên cạnh, nhưng em sẽ thanh thản cõi đời. Bởi tiếc chi một người mang tình yêu ra làm một cuộc đổi chác.
Tôi cảm thấy cuộc đời không phải là giấc mộng, mà nó là sự vô tận của ánh vàng ảm đạm trong trái tim và lý trí của những người đang sống. Hãy tin tôi, trái nhân quả sẽ chín mùi khi đến thời khắc. Đừng khóc nữa em, chắc chắn ngày mai thiên hạ sẽ khóc cho mình.

(Đăng theo yêu cầu thư của một người bạn đang sinh sống tại Tokyo - Nhật Bản)