Mùa hoa sữa đi qua
Gửi một người và một mùa hoa sữa…
Chia tay… Kim áp mặt vào khung cửa, lặng lẽ nhìn theo Duy bước xa
dần. Trời lắc rắc đổ mưa. Ánh đèn cao áp vàng vọt. Chẳng có ai dại gì ra
đường vào giờ này. Chỉ có một mình
Duy, cô đơn giữa bốn bề vắng ngắt. Ra đến cổng khu, Duy quay đầu nhìn
lại. Cái hất tóc quen thuộc và sống mũi cao trông nghiêng làm cô nao
lòng. Nước mắt trào ra, cô cắn môi “Kim, không được khóc, hết rồi”. Thế
là cuối cùng tất cả đã kết thúc, giống như dự báo chúng của lũ bạn nhẫn
tâm khi biết hai người chính thức yêu nhau. Nhưng mà tại sao nhỉ? Cô và
Duy đã là một cặp đẹp đôi đến thế cơ mà! Qua làn nước mắt, cô vẫn nhận
thấy cây hoa sữa trước sân rụng hết hoa vì bị gió quật… Và một mùa hoa
sữa đã qua…
Họ đã học ở hai lớp cạnh nhau trong suốt ba nǎm cấp ba, mà không hề
có một chú ý nào cả, dù là nhỏ nhất đến nhau. Cô chỉ biết rằng đó là một
thằng con trai lớp Lý, có vẻ hiền trong số những thằng con trai táo tợn
ở cái lớp ngịch nổi tiếng toàn trường ấy. Duy chỉ biết rằng cô là một
đứa con gái lớp Pháp, trông xinh xinh, điệu điệu, chắc là cũng rắc rối
như phần lớn những đứa con gái khác và làm mục tiêu của một vài thằng
con trai lớp mình. Thế là hết. Nếu như không có một bữa sinh nhật trong
mưa của Thuỷ, nếu như xe máy của cô không hỏng vào lúc ra về, nếu như
Duy không tốt bụng đưa giúp “Cô bạn mới quen” của Thuỷ đến tận nhà, chắc
có lẽ đến già họ cũng chỉ là những người quen biết nhau sơ sơ. Và chắc
chắn là không có cuộc chia tay ngày hôm nay, lặng lẽ, âm thầm nhưng đầy
nước mắt và đau đớn.
Cô còn nhớ rất rõ, tất cả bọn bạn thân đều tròn mắt ngạc nhiên khi
thấy cô đi với Duy dù chỉ là đi chơi đơn thuần. “Mày á? Duy á? Sao lại
thế được?”. Nhưng tại sao lại không! Duy đẹp trai, hơi gầy, học giỏi và
chơi thể thao giỏi. Còn cô thừa hưởng ở mẹ một gương mặt đẹp hài hoà một
cơ thể cân đối, chuẩn trong mắt bọn con trai. Và cả đặc điểm dễ xiêu
lòng trước những gương mặt đẹp cùng với tài thể thao. Cô không thể nhớ
đã bao lần đi cổ vũ cho đội bóng ném của Duy, hò hét y như ủng hộ cho
chính lớp mình, quá khích y như bọn con trai và rầm rộ y như đang theo
chân đội tuyển quốc gia chính cống. Cô đã tự hào khi nghe thấy những
tiếng xì xào của bọn con gái đứng chung quanh “Cái thằng số 9 chơi hay
thế, lại đẹp trai nữa”. Số 9 đương nhiên chính là Duy. Duy luôn mang con
số ấy, vì nó đẹp như Duy vậy. Sau đó là bao ánh mắt ghen tị đổ về phía
mình khi thấy sau một hiệp, Duy bước về phía cô và cười, nhễ nhại mồ
hôi. “Kim sắp thành một “hô- li – gân” rồi đấy”. Cô vênh mặt: “Chứ sao?
mà vẫn xinh như thường phải không ?” Chắc chắn Duy cũng không thể quên,
Duy đã sung sướng như thế nào khi biết bọn con trai cùng lớp nói “Người
yêu Duy vẫn “xịn” nhất, Duy nhỉ? Thằng này thuộc dạng “Đâm sau lưng
chiến sĩ”, anh em ạ. Mình “cưa” từ hồi xưa chẳng được, tự nhiên lại thấy
mặt hôm họp lớp hoá ra là bồ thằng Duy. Đau thế”. Và cả hai người đều
yêu hoa sữa. Cô yêu hoa sữa, cái loài hoa “Vì hết mình yêu nên xấu đến
ngậm ngùi” ấy đến lạ thường.
Cô sẵn sàng đứng cả đêm không ngủ chỉ để ngửi hương hoa sữa, hương
hoa bay khắp khu nhà gợi cho cô nhớ về những kỷ niệm đã qua, những kỷ
niệm ngọt ngào và cay đắng. Và cũng bởi vì cô biết mình chẳng bao giờ có
thể yêu người nào được như hoa sữa yêu. Hoa sữa nồng nàn, hoa sữa thuỷ
chung và hoa sữa lặng lẽ hết mình. Còn cô, dù có yêu Duy đến thế nào đi
nữa, cũng vẫn không thể bằng yêu chính bản thân. Không thể nào nồng nàn,
không thể nào hết mình như thế…từ ngày cô và Duy yêu nhau, cây hoa sữa
trước sân có thêm một người tri kỷ. Hai người đã đi với nhau qua bao phố
phường Hà Nội, chỉ để đắm mình trong mùi hương quen thuộc ấy, và để nói
với nhau bao dự định tốt đẹp cho tương lai. Làm sao cô có thể quên, làm
sao cô quên được!
Nhưng bọn bạn đã nói “Mày với thằng Duy không yêu nhau lâu được đâu.
Bọn tao chắc chắn mà”. Và người ngoài bao giờ chẳng có lý hơn, bao giờ
chẳng sáng suốt hơn cho dù cái lý lẽ ấy đúng một cách tàn nhẫn và lạnh
lùng. Ngoài những buổi đêm đứng lặng trong hương hoa sữa ra, cô là một
đứa con gái không hề mơ mộng, luôn ý thức được vẻ đẹp và nhiều điểm mạnh
khác của mình, luôn thích những trò khiêu khích bọn con trai và làm cho
chúng điêu đứng. Cái đặc điểm ấy chẳng hề mất đi kể cả khi cô đã có
Duy. Cô yêu Duy song vẫn thích duy trì những trò chơi chết người ấy.
Trong cô luôn có hai con người, còn Duy thì không, lúc nào Duy cũng đúng
như những công thức vật lý, rõ ràng rành mạch như một bài giải mẫu và
lại yêu cô đến mức không thể chấp nhận được một sự đùa vui nào khác. Rồi
bạn Duy nói “Mày chẳng giữ được nó đâu, Duy ạ! Mày hiền quá, mày tốt
quá, mày thẳng thắn quá và mày chẳng “đời” tí nào. Còn nó đẹp nhiều
thằng thích, lúc nào cũng vây quanh, điệu, thích được chiều, lại còn có
máu văn chương mơ mộng nữa… Những đứa như thế là vợ người chứ không phải
vợ mình”. Nhiều khi cô tiếc, giá như cô và Duy không có những đứa bạn
quá tốt như thế, thì có khi đã yên lành. Giá như người ta đừng khôn
ngoan như thế, đừng đưa ra những nhận xét trần trụi quá như thế thì có
lẽ cô và Duy đang ở bên nhau, ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng ở đời chẳng
bao giờ lại không có chữ “giá như”… Và thế là nghi ngờ, rồi hiểu nhầm,
rồi cãi nhau, rồi cả hai người cùng kiêu hãnh, rồi chia tay khi mà vẫn
còn yêu nhau tha thiết…Bây giờ cô mới hiểu nếu như người ta bớt kiêu
hãnh đi một chút thì có lẽ người ta đã hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng lòng
kiêu hãnh của con người thật đáng sợ, nhất là ở những người như cô, nhất
là lòng kiêu hãnh của thời thiếu nữ… và cây hoa sữa trong sân lúc nồng
nàn mùi hương quyến rũ lúc nhạt nhoà khi tàn phai lúc vui vẻ với một bầy
trẻ con chơi đùa trong những ngày nghỉ học, lúc cô đơn lặng lẽ tái nhợt
trong mưa luôn hiện lên như một chứng nhân âm thầm..
Chia tay… thế giới chẳng còn màu sắc, cùng chẳn còn âm thanh. Đó là
những thứ cô nhận thấy chỉ khi hằng đêm đứng đối diện với cây hoa sữa.
Còn bình thường, cô trở lại với những cuộc vui, với những hội bạn mà
trước kia, vì Duy, cô đã từ chối tất. Cô thấy bọn bạn nói Duy lao đầu
vào học. Duy gầy hơn và buồn bã hơn trước. Đã ít nói rồi lại càng ít nói
hơn. Nụ cười
ngày xưa chỉ còn thấp thoáng bên những sân tập bóng. Đã bao lần cô đi
qua và biết chắc rằng có Duy ở trong đó, chắc chắn rằng đội của Duy đang
thi đấu và chắc rằng Duy cũng đang cần cô, một “cô người yêu” dễ thương
xinh xắn đứng ngoài rìa sân đấu, cổ vũ hết mình để Duy lao lên phía
trước. Nhưng đó cũng là từng đấy lần cô cấm mình không được bước chân
vào trong đó. Vì cô biết rằng chỉ cần một lần nhìn thấy Duy, một lần
nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy, cô sẽ không kìm được mình. Hoặc cô sẽ
oà khóc rồi lại thêm một đêm không ngủ, đứng thầm thì với cây hoa sữa,
mà cô đã thề không cho phép mình được mềm yếu như trước. Hoặc cô sẽ chạy
đến, lau mồ hôi cho Duy rồi cười “Duy tuyệt lắm! Number One”. Mà cô lại
không bao giờ được phép hạ mình như thế. Thế là cô đành đi qua, mắt
nhìn thẳng ngẩng cao đầu, cao ngạo và tự tin như cô vẫn thường thế.
Thỉnh thoảng có gặp nhau, cô và Duy cùng quay mặt đi để rồi sau đó cả
hai lại ngoảnh lại đằng sau đầy nuối tiếc xót xa và đau đớn âm thầm.
Chia tay… Năm thứ nhất đại học trôi qua như một giấc mơ. Lộn xộn như
một bức tranh lập thể và ngăn nắp như từng bậc cầu thang giống nhau đến
nhàm chán. Thời gian trôi như dòng chảy của một con sông, mặt trên hiền
hoà tĩnh lặng nhưng mặt dưới gầm thét réo gào với con xoáy bất thần. Cô
vẫn chưa thể quen với những ý nghĩ mình đã mất Duy mãi mãi. Lúc nào cô
cũng có cảm tưởng rằng cô và Duy chỉ đang giận nhau vì một sự đỏng đảnh
nào đó của cô. Mỗi khi điện thoại reo hoặc có tiếng chuông cửa vào cái
giờ quen thuộc ấy, cô lại nghĩ rằng sắp sửa được nghe thấy giọng nói ấm
áp của Duy “Kim ơi, Duy xin lỗi…”, dù rằng đó luôn là lỗi lầm của cô,
còn Duy luôn luôn đúng. Dù rằng cô không thiếu người theo đuổi, không
thiếu người vây bọc xung quanh. Họ cũng đẹp trai như Duy, cũng hiểu cô
như Duy, cùng giỏi giang như thế, thậm chí còn hơn Duy nhiều mặt nữa…
Song họ không phải là Duy! Lần đầu tiên nhìn thấy Duy và người con gái
ấy, cô choáng váng suýt ngất.
Lần thứ hai cô khóc. Và lần thứ ba cô hiểu rằng cô thực sự mất Duy.
Nhưng cô sẽ vượt qua tất cả. Cô ấy không xinh đẹp như cô, không điệu
đàng như cô và đương nhiên cũng không rắc rối như cô. Trong khi tóc cô
dài đến ngang vai buông xoã, và có mùi hương hoa sữa thì tóc cô ấy rất
dài, thắt bím đằng sau nghiêm nghị. Trong khi cô ăn mặc đẹp và luôn thu
hút sự chú ý của đám đông thì cô ấy đơn giản và hết sức bình thường…
Nhưng cô ấy hợp với Duy hơn. Chắc chắn cô ấy không bao giờ bị lạc lõng
giữa một đám bạn thân của Duy cùng những người yêu của họ, chắc chắn cô
ấy và Duy chẳng bao giờ cãi nhau vì hiểu lầm ghen tuông giận rỗi rất trẻ
con…Chắc chắn rằng Duy không bao giờ phải từ bỏ quá nhiều những thói
quen của mình cho cô ấy. Cô vẫn biết rất nhiều điều về Duy qua Thủy.
Chẳng hạn như Duy vẫn giữ thói quen tối tối đi làm thêm về lại lặng lẽ
thả xe qua các phố phường vào mùa hoa sữa nở; rằng Duy và cô ấy không
bao giờ đi với nhau như kiểu trước kia cô và Duy đã từng đi; rằng cô ấy
không bao giờ theo Duy tới các sân bóng và rằng có những đêm Duy không
ngủ, khung cửa sổ vẫn sáng đèn, còn tập vẽ của Duy cứ dầy lên cùng năm
tháng, những bản vẽ hình như luôn quyện trong mùi hương hoa sữa, những
bản vẽ không cho ai xem bao giờ… Rằng cô ấy biết hết và chấp nhận tất
cả…
Cô lại đứng áp mặt vào khung cửa sổ. Buổi sáng là ngày hội trường của
nhóm học sinh đồng khoá. Cô quay về trường cũ, mặc bộ áo dài màu tím
Huế dịu dàng. Ngồi trong sân trường tràn ngập nắng, và lặng lẽ nghe Duy
hát. Tiếng ghi-ta bập bùng, những ngón tay thân quen lướt trên giây đàn
và gương mặt Duy nghiêng nghiêng, đẹp thánh thiện. “Ngày xưa, tôi thầm
yêu một nàng thiếu nữ. Tóc em mềm như gió mùa thu. Ngày xưa khi hoa sữa
thơm hương mặt hồ, khi tôi mới biết yêu lần đầu, tôi đã nói yêu em trọn
đời… Nhưng không hiểu vì sao tình yêu tan vỡ….Như hoa ven mặt hồ, tàn theo gió mùa thu…”
Cô cắn môi, ngăn không cho nước mắt tràn ra, người nổi gai rồi run
bần bật. Duy! tại sao cô và Duy, và cả cô ấy nữa phải khổ như thế? Nhưng
cô không thể quên, không thể nào quên được! rồi buổi chiều Quân nói:
“Kim…là người yêu của Quân nhé?” Quân đẹp trai, hào hoa và quyến rũ. Cô
chẳng có lý do gì để từ chối. Và lại, đã từ lâu tình yêu trong cô không
còn một màu sắc nào cả. Và dù sao cô vẫn có một khoảng trời riêng của
mình, một khoảng trời tràn ngập hương hoa sữa. Cô thở dài, thế nào đi
nữa thì cuộc sống vẫn cứ trôi.
… Cô ứa nước mắt, quay mặt vào trong phòng. Vì cô biết, ngoài kia có
một người vừa đến để đứng dưới vòm cây hoa sữa. Người ấy cũng như cô,
yêu hoa sữa hết mình, nuối tiếc những điều đã qua, chẳng chờ đợi gì ở
điều đang tới, đau đớn vì kỷ niệm cũ ùa về, sôi sục vì một hình bóng cũ,
nhức nhối về một tình yêu lặng thầm không thể mất, song lại cũng kiêu
hãnh đến không ngờ…
Mà hoa sữa vẫn nồng nàn và mong manh như một ảo tưởng. Và lại một mùa hoa sữa đi qua