Mưa câm... mưa dỗi hờn, mưa trừng phạt những dối gian hờ hững...
Mưa lặng lẽ.
Ta hỏi mưa, bao nhiêu cho đủ để mưa rũ bỏ hết những phiền muộn này? Một
lần là hết hay là ngắt quãng từng đợt?... Lặng im... lộp độp... lộp
độp...Cứ thế mưa làm thinh, vẫn giận dỗi và rơi những hạt nước trách
hờn. Mưa lặng lẽ xoa mát hay xát nước vào mặt tôi đau rát. Mưa an ủi, vỗ
về tôi, tôi như một đứa bé ngoan ngoãn lặng im để mưa ôm vào lòng.
Đêm chưa kịp mang lời tự tình về với lấp lánh của những vì sao, đột
ngột trút những giọt nước mỏng manh, đột ngột buông mình lung lạc trên
những vòm cây, những mái nhà và cả trên người tôi…, vườn nhà ướt, người
tôi ướt, và giàn ti gôn nơi hàng rào nhà ai cũng rũ rượi rơi rớt những
mong manh. Tôi thấy lạnh, lum khum người tôi lê bước về nhà, về với gốc
riêng chỉ có mình tôi. Lặng lẽ tôi nằm và lắng nghe tí tách, tí tách...
ngoài hiên. Tự cựa mình trong chật hẹp chăn gối, nồng nặc mùi cô đơn...
Hỏi rằng, mưa... sao đến bất ngờ?...
Bảo rằng mưa lặng lẽ, mưa không biết nói... Yên lặng bên cỏ cây, mặc
tình cho thân xác vỡ vụn, nén chặt niềm đau, mưa tan biến... Còn lại là
những âm thanh đau xót... tí tách, tí tách... lộp độp, lộp độp...
Không ai thương xót cơn mưa, và cũng chẳng một tâm hồn nào ngó ngàng
đến những nỗi đau mang dáng dấp của một con người chỉ biết hi sinh trong
câm lặng. Có chăng là những oán hờn, giận dỗi... sao lại đem đến u sầu,
nhớ thương! Xin đừng trách cơn mưa, một thực thể chỉ biết mặc tình cho
gió đẩy đưa, cho sương hút cạn, cho cành lả lơi, trêu đùa... vô tình nên
mới bị người đời nghĩ oan, rằng, mưa gieo rắc những nhớ thương vô bờ,
mưa lạnh lùng bởi những thanh âm sắc ngọt, cứa vào lòng người từng vệt
từng vệt xót xa... Vì mưa câm lặng lẽ không một lời giải thích, vì vốn
yếu mềm nên ngại phân bua. Ta xin lỗi mưa chân thành, vì đã từng hiểu
lầm sự lặng yên đó, và chính ta cũng từng im lặng mà.
Đêm về, mang chưa đủ cô đơn hay sao mà lại phải hứng chịu những rả rích
lạnh nhạt? Vô điều kiện như thế!!! Thinh lặng, mưa không trả lời ta...
bây giờ, sau này cũng vậy... Hạt mưa lặng lẽ, là vốn dĩ rồi, chỉ khi nào
những câm lặng ấy va chạm với gió sương, đá sỏi, lá cây... thì mới trở
nên ồn ào và xáo động. Ai làm cho những hạt mưa hiền lành ấy trở nên
đáng ghét? Là gió, là sương, là cây lá... hay là gì khác? Mưa ơi! Này là
mắt, này là môi, còn đây là bờ mi cong đầy tràn những nước mắt... Mưa
lặng lẽ... đến nhanh đi nhanh, trút xuống đó một trận ầm ĩ rồi lại trở
về với tịch mịch cô liêu...
Mưa ơi, hay cho tôi được hòa vào mưa, để tôi có thể mang theo những u
buồn dải dác khắp nơi. Để cho trong tôi vơi đi những nỗi nhớ nhưng,
những sự lo lắng.
Lặng thinh, tĩnh mịch để trở thành ồn ào náo nhiệt sẽ phải nhờ đâu, mưa
đã cho tôi câu trả lời. Đơn giản, là vì em đã cho anh sức mạnh để bứt
ra khỏi bóng tối trong tôi. Ra khỏi sự tĩnh lặng mà tôi đã sống trong
thời gian dài. Cảm ơn em ღ! Cảm ơn em vì sự im lặng đã cho anh có những phút lặng lẽ ngồi suy tư về bản thân mình.
Mưa... nguyên hình của nó là câm lặng...
Ta thì... cần lắm những va trạm của mưa...