Một ngày tháng Bảy hanh hao. Sau cuộc vi vu ta lại trở về đây, rệu rã
tháng ngày với những cơn buồn lung linh bất tử, những cơn buồn xa xỉ có
màu của gió, của nắng, của biển, của con sóng bạc đầu thời gian. Những
nỗi buồn có mùi nồng nồng như không gian phố sau cơn mưa, có mùi say say
như men rượu đủ 365 ngày hạ thổ...
Ngồi yên nghe những mạch tình riêng chảy trên trời không. Nhớ thật nhớ
và thương yêu cũng vậy. Sáng nay Thu chạm phải sợi tóc mai nên con tim
cứ run lên bất chợt. Ta nặng nợ giấc đời, nặng nợ những luyến thương một
thời. Vì sao cứ phải làm người đưa tiễn, nhìn biển cuốn từng nụ cười,
môi mắt đi xa...
Có cái gì đó trong ta đang tan chảy, nhưng dứt khoát không thể là con
tim. Nếu con tim cũng tan chảy như dòng nước thì lấy gì để phân biệt
giữa nỗi đau và hạnh phúc. Chỉ là có chút tình theo gió đang bay thôi,
bay về chân trời mộng, về một miền đất hứa. Ừ! chỉ là giấc mơ thoảng qua...
"Người yêu thơ chết bởi những đòn văn, người say biển bị dập vùi trong
sóng, người khao khát ngã vì roi mơ mộng, ta yêu mình tan nát bởi mình
ơi..."
Ta ngồi trên tầng gió. Thơm từng giấc mơ ngày. Hình như tiền kiếp mình
cũng đã một lần như thế này. Giống như nhà thơ Hữu Thỉnh, mình cũng chết
bởi những đòn văn, mình cũng chết bởi sóng và cũng chết bởi những khát
khao quá độ trong lòng. Nhưng còn một điều mà mình chưa tan nát, ấy là
niềm hi vọng vào những tiếng cười giòn tan mái phố, vào những mùa chim
về làm tổ. Niềm hi vọng vào một điều gì đó có thể trở thành sự thật. Ví
như những nụ mầm bứt ra từ nhánh cây gầy guộc, trổ bông trên đồi mây...
Hình như tiền kiếp mình cũng đã từng mang con tim ra biển rồi thả trên
đầu sóng. Nên bây giờ mỗi giấc mơ đêm của mình đều có những chênh chao
kỳ lạ. Mằn mặn mùi của muối và nước, say say theo những lắc lư con
tàu...
Mưa ngâu làm ta nhớ hoa sữa và những bâng khuâng cuối phố. Ta vớt gió
gửi tim về nơi ấy. Con tim sau những ngày lênh đênh giờ cũng đã nhạt đi
những nỗi đau một thuở. Con tim phủ bằng màu rêu lục lam, phủ bằng những
chiếc lá vàng rớt trên thân xác. Chỉ còn lại tháng Bảy và những cơn mưa
ngâu mượt mà trên phố cỏ. Chỉ còn lại những nỗi nhớ khát khao thèm dâng
hiến hư vô...
Ta vớt gió gửi tim mình băng qua vạn ngàn ngày khóc. Thứ tha cho những
nấc nghẹn dư thừa. Nghe nốt một bài nhạc về tình yêu. Sóng cứ vỗ dưới
đôi bàn chân. Sóng cứ vỗ về đòi xin một vòng ôm đủ chở che tháng ngày
còn lại. Buồn nào rồi cũng tan, như thân xác sớm mai ra sẽ trở về hạt
bụi. Nhưng còn có một chữ tình đọng lại. Bình an nghe người xa vắng
người...